Ngô Chí Vinh giật mình kinh sợ.
Không thể nào!
Chung Vô Thất chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, vừa hay gió nổi lên.
Lá trong rừng cây xào xạc kêu.
Một phiến là rơi xuống trước mặt:ông tà.
Chỉ thấy ông ta đột nhiên đưa một ngón tay ra.
Phiến lá đó lại đậu vững vàng trên đầu ngón tay ông ta trong gió.
Sau khi Ngô Chí Vinh đứng bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt bất giác sáng lê, thầm than: “Đây chính là thực lực của đại tông sư”
Tiếp đó, phiến là rơi xuống tay Chung Vô Thất đột nhiên bay lên.
Ngón tay ông ta nhẹ nhàng chỉ lên không trung.
Phiến lá đó bỗng chốc tan thành bột bay vào trong gió.
“Sư đệ, đệ biết không, việc như ta làm vừa rồi, Lý Hàng cũng làm được”
Ngô Chí Vinh kinh ngạc không ngậm miệng lại được: “Sư huynh, huynh đang đùa với đệ sao?”
“Lẽ nào ý huynh là Lý Hàng đã là đại tông sư rồi?”
“Sư đệ nói không sai, Lý Hàng quả thực đang ở cảnh giới đại tông sư.”
“Nếu không, sao lão Lục mà nhà họ Uông cử đến sẽ không thể chết lặng lẽ ở Ninh Châu như vậy được”
“Nhưng có một điểm có thể khẳng định là, cái chết của lão Lục không phải do một mình Lý Hàng gây ra.”
“Có lẽ là Lý Hàng và những thuộc hạ của hắn cùng ra tay”
“Lúc trước, khi tên Lý Hàng này quyết đấu với Tống Viễn – đệ nhất cao thủ của nhà họ Tống, chúng ta đã có thể thấy rõ thực lực của hắn rồi”
“Hai ngày trước, hai trưởng lão huynh phái đi bảo vệ nhị công tử của Uông gia, mười mấy năm trước đã là tông sư rồi.”
“Lý Hàng chỉ dùng Bài Vân Chưởng, trong thời gian rất ngắn đã một chưởng đánh chết họ.”
“Thực lực như vậy đủ để chứng minh hắn là một đại tông sưt”
“Chỉ có điều, cảnh giới bây giờ của hắn vẫn còn rất cạn.”
“Hắn vừa trở thành đại tông sư chưa được bao lâu.”
“Dựa vào mình hẳn, đối phó với đại tông sư từ phương bắc đến vẫn rất khó nhằn”
“Nhưng nếu có hắn ta giúp đỡ, trận chiến này chúng ta có thể thắng!”
“Một khi chúng ta thắng rồi, đông bộ này chính là thiên hạ của chúng ta!”
Nghe Chung Vô Thất nói vậy, Ngô Chí Vinh run rẩy hỏi: “Sư huynh, ý huynh là, huynh đích thân đi Ninh Châu thu phục Lý Hàng?”
Chung Vô Thất gật đầu: “Không sai, ta không những muốn thu phục Lý Hàng, còn muốn thuần phục tất cả thuộc hạ của hắn.
“Ta sẽ nhận Lý Hàng làm đệ tử cuối cùng.”
“Dưới sự hướng dẫn hết lòng của ta, không đến hai mươi năm, hắn nhất định sẽ đột phá đại tông sư, bước vào.
cảnh giới trong truyền thuyết kia!”
“Đến lúc đó, thiên hạ rộng lớn đi đâu cũng được!”
Nói xong, cơ thể Chung Vô Thất đột nhiên hóa thành một chiếc bóng.
Như chiếc lá tơi trong gió, rất nhanh sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của Ngô Chí Vinh.
Căn cứ huấn luyện Nam Sơn ở Ninh Châu.
Nơi này đã trở thành khu đào tạo bảo vệ chuyên nghiệp.
cho tập đoàn Lăng Tiêu.
Mỗi tháng những đội viên bị đào thải từ đây sẽ gia nhập.
vào bộ phận bảo vệ của tập đoàn Lăng Tiêu.
Và những người này dù đã doanh trại huấn luyện đào thải.
Họ vẫn thỉnh thoảng quay lại tiếp tục tham gia huấn luyện.
Cách một tháng họ đều phải chịu những hạng mục huấn luyện tàn khốc vô cùng đó.
Nếu không đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất thì sẽ bị đá ra khỏi đội ngũ bảo vệ.
Sự cạnh tranh ở đây còn tàn khốc hơn thiên nhiên hoang dãt So với doanh trại huấn luyện, các đội viên càng thích gọi nơi này là Hang sói!
Bởi vì từ nơi này đi ra đều là từng đàn dã thú hung mãnh!
““Thịch!”
““Thịch!”
““Thịch!”
Lý Nhị Ngưu đang chạy trên cát mềm.
Hắn giống một con voi châu Phil Không hề kiêng sợ, quyết chí tiến lên!
Cách Lý Nhị Ngưu không xa, Chó Chết đang dùng ngón †ay trèo thẳng lên tấm thép.