“Đại ca, anh thật sự không biết rốt cuộc vị đại thần này.
lợi hại đến mức nào”
“Lần này em chạy xa ngàn dặm đến tận thủ đô để tìm cấp trên cũ của mình”
“Em chỉ muốn hỏi xem trình độ của vị đại thần này”
“kết quả, anh biết cấp trên của em đã nói gì không?”
Lúc này; cả trái tim Liễu Côn bị treo lơ lửng trên không trung.
Ông ta cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn.
Ông ta lắc đầu.
Liễu Kình Tùng nhả từng chữ từng chữ một.
“Quyền! Lực! Của! Ông! Ấy! Không! Đủi”
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Côn tái nhợt, thậm chí là u ám!
Cấp trên cũ của Liễu Kình Tùng cũng là một nhân vật có danh tiếng ở thủ đô.
Ngay cả ông ta cũng không đủ thực lực để xét xem vị đại thần kia lợi hại đến mức nào.
Không cần nghĩ cũng biết vị đại thần này rốt cuộc đáng sợ như thế nào!
Liễu Côn rất hối hận.
Hối hận vì bản thân đã làm ra chuyện thật ngu xuẩn.
Khi tìm hiểu chưa rõ nguyên nhân sự việc mà ông đã trục xuất Liễu Bạch ra khỏi gia tộc.
“Đại ca, Liễu Bạch đã kết thân được với vị đại thần kia rồi, gia tộc chúng ta đã có hi vọng phục hưng!”
“Trước mặt anh ta, nhà họ Lỗ chúng ta là cái thá gì chứ?”
“Những gia tộc lớn khác ở Thượng Hải là cái thá gì chứ?”
Từng câu từng chữ của Liễu Kình Tùng như những nắm đấm đập vào ngực Liễu Côn.
“Điều quan trọng hơn bây giờ là với sự giúp đỡ của vị đại thần này, Liễu Bạch và gia đình cậu ta chắc chẳn sẽ phất lên”
“Sau này không biết Liễu Bạch có tìm gia tộc chúng ta tính sổ không?”
Liễu Côn bước nhanh đến bên Liễu Kình Tùng.
Ông nắm chặt cánh tay ông ta, lo lắng hỏi: “Bây giờ có cách nào để bù đắp không?”
Liễu Kình Tùng thở dài một hơi, vẻ mặt khó đoán.
Liễu Kình Tùng quá hiểu tính cách của của Liễu Côn.
Người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Liễu Côn, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Vĩnh viễn không thể cảm nhận được cuộc sống của những người ở đáy xã hội khó khăn nhường nào.
Bởi vì bản thân Liễu Kình Tùng đã từng là một người lính, đã từng phải chịu khổ trong vài năm, cho nên ông ấy ít nhiều có thể trải nghiệm một chút.
Liễu Kình Tùng nhìn chằm chằm vào Liễu Côn nói: “Đại ca, hiện tại biện pháp duy nhất chính là hạ mình”
“Hai chúng ta đích thân đến nhà Liễu Bạch giải thích rõ ràng sự tình cho nó.”
“Mặc dù em không biết nhiều về thằng nhóc Liễu Bạch này, nhưng nghe mọi nói tính khí nó khá tốt.”
“Chúng ta lay động nó, nói một cách thấu tình đạt lý.
Chắc có thể khiến nó quay lại gia tộc chúng ta”
“Bằng cách này, cơn giận dữ của vị đại thần đó có thể biến mất”
“Được được được, anh nghe lời cậu, bây giờ chúng ta đến nhà Liễu Bạch” Liễu Côn nói xong liền đi ra ngoài.
Liễu Côn chợt nghĩ ra điều gì, vội nói: “Lỗ Diệu Huy đã dẫn thuộc hạ đến nhà Liễu Bạch rồi.”
“Bây giờ đi có phải là quá nguy hiểm không?”
Ánh mắt Liễu Kình Tùng lóe lên một tia sáng, ông ngẩng đầu nhìn Liễu Côn .
“Anh à, vinh hoa phú quý của gia tộc chúng ta đều dựa vào bước này đấy”
“Bây giờ hai chúng ta lập tức đến nhà Liễu Bạch”
“Chỉ hai chúng ta?” Liễu Côn sợ tới mức giọng nói bắt đầu run rẩy : “Vậy làm sao mới được? Bọn họ có nhiều người như vậy!”
Liễu Kình Tùng thở dài một hơi: “Ôi ông anh của tôi!
Chúng ta qua đó chỉ là để cho vị đại thần đó xem”
“Đừng nói là mấy chục người nhà họ Lỗ”
“Cho dù toàn bộ thế giới ngầm ở Thượng Hải hàng ngàn người chạy qua đó thì cũng đều là tìm chết!”
“Vị đại thần đó chính là bước ra từ núi đao biển lửa, trên đời này không ai có thể ngăn cản cậu ta!”
Nghe xong, Liễu Côn do dự vài giây rồi mới gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi!”
Liễu Kình Tùng nhìn Liễu Côn đang co rụt lại, trong lòng thở dài một hơi.
Ông ta biết sau chuyện này, nhà họ Liễu nên chọn một chủ nhân mới cho gia tộc.
Có lẽ Liễu Bạch là một ứng cử viên rất thích hợp.
Liễu Bạch sống ở vùng nông thôn ngoại ô Thượng Hải.
Không phải anh ta không có tiền mua nhà ở thành phố.
Mà vì nhà máy của họ đặt ở vùng nông thôn.
Nhà của họ là do chính mình xây lên.