“Khi nhận được tin, tôi đã cho người xuống sông để trục vớt”
“Không thể thế được! Tên chó khốn kiếp Liễu Bạch này lại dám đối xử với em trai tao như vậy!”
Lỗ Diệu Quang đập bàn đứng dậy.
Ông ta tức đến xì khói.
Tức rằng không thể tự mình đerigười đi giết Liễu 3 Bạch.
Ngô Chí Vinh là đang xem náo nhiệt, không phải vấn đề lớn.
Mục đích hiện tại của ông ta là lấy lòng Uông Nghị Sênh bằng mọi cách.
Chỉ cần Uông Nghị Sênh vui vẻ thì chuyện trả thù Lý Hàng có thể dễ dàng giải quyết.
Lần này, để bảo vệ Uông Nghị Sênh.
Người đứng đầu Hàn Sơn là Chung Vô Thất đã đích thân chọn hai vị trưởng lão của bang phái đến làm vệ sĩ.
Hai vị trưởng lão này đều là cao thủ cấp tông sư.
Tùy tiện một người đến Ninh Châu.
Tuyệt đối có thể làm xáo động nơi đây.
Giết cả nhà Lý Hàng cũng chỉ dễ như uống một tách trà.
Ngô Chí Vinh vội vàng nói: “Xem ra bây giờ chủ nhân nhà họ Lỗ cũng gặp phải khó khăn”
“Chi bằng nói hết ra cho cậu Uông nghe, để cậu Uông chủ trì công đạo cho các người”
Lỗ Diệu Quang lúc này hận không thể xé rách miệng Ngô Chí Vinh.
Nhưng chuyện đã đến mức này, ông cũng không còn cách nào.
Chỉ đành nói hết chuyện này ra.
Đối với Uông Nghị Sênh, mười gia tộc của Thượng Hải chỉ như mấy con kiến.
Chứ đừng nói là một nhà nhỏ bé như nhà Liễu Bạch.
Anh ta hoàn toàn không để ý tới Liễu Bạch.
Tuy nhi ông lại vô cùng quan tâm đến Lỗ Vĩnh Hạc, người đã bị Liễu Bạch thiến.
Không cần nói thêm, Uông Nghị Sênh trực tiếp dẫn người lên lầu xem Lỗ Vĩnh Hạc.
“Một người đàn ông đã bị thiến phía dưới thì cũng tương đương với thái giám. Không biết thái giám khi nói chuyện có phải giọng rất lanh lảnh không?”
Uông Nghị Sênh hỏi một câu khiến Lỗ Diệu Quang hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Lỗ Diệu Quang mặt dày cười khổ nói: “Sau này thì không biết nhưng bây giờ nó nói chuyện không khác bình thường là bao”
Uông Nghị Sênh có chút thất vọng.
Lúc này, Lỗ Vĩnh Hạc đang nằm trên giường.
Ngồi bên cạnh hắn là Trình Lỗi.
Khi Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi biết người đàn ông mặc vest trắng trước mặt là con trai nhà họ Uông ở phía Bắc.
Ánh mắt nhìn anh ta đầy sự sùng bái và khao khát.
Mặc dù họ nắm trong tay chút tiền, cũng là một trong những gia tộc lớn nhất Thượng Hải.
Tuy nhiên, so với gia tộc phía Bắc.
Cho dù nhà họ Uông chỉ là một gia tộc hạng hai ở phía Bác.
Thì so với họ cũng là một trời một vực.
Uông Nghị Sênh trông rất nho nhã và thanh tú.
Khi mọi người đang tưởng rằng anh ta đã đến đây để an ủi cùng Lỗ Vĩnh Hạc.
Không ai nghĩ tới khi Uông Nghị Sênh lên tiếng sẽ nói ra một câu như vậy.
“Cởi quần ra ta xem xem khi đàn ông mất cái đó rồi thì trông như thế nào?”
Lặng thỉnh.
Yên tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Mọi người trong phòng đều quên không mất nói chuyện, ngẩn người nhìn Uông Nghị Sênh.
Đặc biệt là Lỗ Vĩnh Hạc.
Sự tức giận và sỈ nhục khiến cơ thể hắn run lên.
Muốn la hét, muốn chửi mắng!
Nhưng hắn không dám!
Lỗ Diệu Quang lúc này ở bên cạnh vội vàng dùng mắt ra hiệt Cuối cùng, Lỗ Vĩnh Hạc không còn cách nào khác chỉ có thể bày ra thứ nhục nhã nhất của mình trước mặt mọi người.
Sau khi Uông Nghị Sênh xem xong, anh ta không hứng thú nói: “Thì ra là như vậy, thật khó coi”
Lỗ Vĩnh Hạc lúc này xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường tự tử.
Nhưng tiếp theo Uông Nghị Sênh lại nói một câu.
“Nếu cậu đã ngoan ngoãn để ta xem nơi kín đáo của mình như vậy, thì…”