‘Sáng sớm hôm sau, Liễu Bạch mặc xong âu phục.
Dư Tú Tú cũng trang điểm nhẹ nhàng.
Hai vợ chồng bước ra ngoài.
Sau khi ngồi vào trong xe, Dư Tú Tú hỏi Liễu Bạch: “Ông xã, chúng ta thật sự không đi cùng anh Lý sao?”
Liễu Bạch lắc đầu: “Anh Lý là người tốt, chúng ta không thể kéo anh ấy và 9 chuyện này Z4 :ủ “Hai vợ chồng mình vận nên tự mình đối mặt với chuyện này thôi.”
“Hơn nữa cũng chỉ là đến xin lỗi, cùng lắm thì quỳ xuống dập dầu”
“Loại chuyện này anh làm từ nhỏ đến lớn cũng không ít lần, cứ để mình anh gánh vác là được”
Dư Tú Tú siết chặt tay Liễu Bạch, trìu mến nói: “Em và anh, chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Hai vợ chồng gật đầu đưa mắt nhìn nhau.
‘Vợ chồng Liễu Bạch lái xe đến ngoài cửa biệt thự của Lỗ Vĩnh Hạc.
Cao Ngọc Thụ – cận vệ của Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mặt mũi tím bầm đang đứng gác ngoài cổng.
Lỗ Vĩnh Hạc bị ngã gãy một chân, hiện giờ đang nổi trận lôi đình trong phòng.
Nhìn thấy vợ chồng Liễu Bạch từ trên xe bước xuống, Cao Ngọc Thụ cau mày: “Các người đến làm gì?”
“Xin hỏi, công tử có ở nhà không?”
Liễu Bạch cũng cúi đầu khom lưng, dáng vẻ vô cùng hạ mình.
“Công tử nhà tôi có ở nhà.”
Cao Ngọc Thụ nhìn đôi vợ chồng này, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một ý tưởng tuyệt diệu.
Hắn theo Lỗ Vĩnh Hạc cũng đã mấy năm rồi.
Hiểu quá rõ gã công tử coi trời bằng vung, chẳng kể gì đến luật pháp.
Hắn biết rõ khi Lỗ Vĩnh Hạc thích làm gì nhất khi tức giận.
Thế là Cao Ngọc Thụ liền dẫn đôi vợ chồng vào trong biệt thự, đi đến phòng khách.
“Choang!”
Vừa bước vào phòng khách đã nghe tiếng đồ thủy tinh bị đập vỡ.
Lỗ Vĩnh Hạc đang không ngừng đập phá đồ đạc, cho.
nên khắp sàn nhà toàn là mảnh thủy tinh vỡ.
“Công tử, hai vị này nói đến để xin lỗi”
Nghe tiếng Cao Ngọc Thụ, Lỗ Vĩnh Hạc quay ngoắt lại.
Đập vào mắt hắn đầu tiên không phải là Liễu Bạch.
Mà là Dư Tú Tú bên cạnh Liễu Bạch.
Tối qua, ánh mắt của Lỗ Vĩnh Hạc đều bị Hứa Mộc Tình thu hút.
Hắn đều bỏ qua hết tất cả phụ nữ xung quanh.
Còn bây giờ nhìn thấy Dư Tú Tú, hắn đột nhiên phát hiện người phụ nữ này cũng không tệ.
Hơn nữa, cơ thể cô ta cũng đầy đặn hơn, có da có thịt, nhìn có vẻ dễ nắn bóp.
Lỗ Vĩnh Hạc đột nhiên bật cười.
Hắn thè lưỡi liếm môi.
Tiếp đó, hắn chống nạng ngồi thẳng xuống sofa.
Hắn duõi hai chân cười lạnh lùng với vợ chồng Liễu Bạch.
“Các người nói đến để xin lỗi, vậy các người nói cho tôi nghe, các người định xin lỗi thế nào?”
Liễu Bạch và Dư Tú Tú nhìn nhau.
Liễu Bạch tiến lên hai bước, anh ta cúi đầu lí nhí nói: “Lỗ công tử, anh đại nhân không chấp lỗi của kẻ tiểu nhân, nếu có tức giận gì cứ trút hết lên người tôi:’ “Được đấy”
Vừa nói, Lỗ Vĩnh Hạc vừa giơ tay chỉ vào nơi có nhiều mảnh thủy tinh vỡ nhất rồi nói.
“Bây giờ mày quỳ lên chỗ thủy tinh này cho tao”
“Nếu mày có thể chịu đựng được một giờ đồng hồ thì †ao sẽ tha cho mày.”
Dư Tú Tú không ngờ Lỗ Vĩnh Hạc lại yêu cầu quá đáng đến vậy.
€ô định lên tiếng, Liêu Bạch lập tức nhìn cô lắc đầu.
Thực ra khi đến đây, trong lòng Liễu Bạch đã có sự chuẩn bị.
Anh ta biết loại công tử bột như Lỗ Vĩnh Hạc tuyệt đối sẽ không đời nào dễ dàng bỏ qua cho mình.
“Được, tôi quỳ.”
Sở dĩ Liêu Bạch không suy nghĩ gì đã đồng ý.
Đó là vì ít nhất vợ anh ta không cần chịu khổ cùng anh 1a.
Liễu Bạch đi đến trước đống thủy tinh vỡ, từ từ quỳ xuống.
Đau đớn!
Những cạnh sắc của đống thủy tinh vỡ vụn này nhanh chóng đâm vào đầu gối Liễu Bạch.
Liễu Bạch cắn chặt răng, cố hết sức để cơ thể không run lên.