Sân vận động Tổ Yến ở Thượng Hải.
Tối nay, ca sĩ nổi tiếng Cố Ngôn Hy sẽ tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân thứ mười bảy tại đây.
Bốn cửa Đông Tây Nam Bắc của sân vận động đều đã chật cứng người.
Chỉ riêng nhân viên duy trì trật tự cũng đã vượt quá một trăm người.
Lúc này Cổ Ngôn Hy đang hóa trang trong phòng nghỉ ngơi cá nhân của sân vận động.
Cô hỏi quản lý Phương Văn Văn bên cạnh: “Văn Văn, mấy tấm vé ghế hàng đầu cô chắc chắn đã đưa đến tay.
Tình Tình rồi chứ”
Là chị em tốt của Cố Ngôn Hy, Phương Văn Văn đương.
nhiên biết cô đang nghĩ gì trong lòng.
Cố Ngôn Hy tuy luôn miệng nói đến Hứa Mộc Tình, thực chất người trong lòng cô đang nhờ đến là Lý Hàng.
Nhưng Phương Văn Văn không nói ra.
€ô cười nói: “Cô yên tâm đi, tôi tận tay đưa mười tấm vé cho Tiểu Thất.”
Nói đến Vương Tiểu Thất, thực ra Phương Văn Văn cũng rất nhớ hắn ta.
Nhưng bây giờ hẳn đang ăn hải sản ở Phú Châu, hơn nửa tiếng trước còn gửi một tấm ảnh.
Mười tấm vé Cố Ngôn Hy tặng đều là vị trí tốt nhất.
Cô vừa lên sân khấu là có thể nhìn thấy Lý Hàng và Hứa Mộc Tình.
Cố Ngôn Hy căng thẳng.
Sự căng thẳng đến bất ngờ khiến cô cảm thấy hít thở hụt hơi.
Bình thường, điều khiến cô cảm thấy vui nhất chính là đứng hát trên sân khấu.
Trước giờ cô chưa từng cảm thấy căng thẳng, bất kể đối mặt với mười, trăm ngàn, thậm chí là hàng triệu người.
Nhưng bây giờ, cứ nghĩ đến mình đứng dưới ánh đèn sân khấu hát cho anh nghe,Cố Ngôn Hy lại nhói trong tim.
Anh ấy sẽ đến chứ?
Ừ, anh ấy nhất định sẽ đến.
Lúc này, Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đã đến thật rồi.
Lần này Lý Hàng dẫn theo Lý Nhị Ngưu, Lôi Phi Phi và cả tám đội viên khác.
Cố Ngôn Hy chỉ tặng có mười tấm vé.
Mà Lý Hàng đến những mười hai người, vậy hai tấm vé kia phải làm sao?
“Ấy? Sao đại ca lại đi xếp hàng, chúng ta đi cổng VIP.
chứ?” Lý Nhị Ngưu hỏi Lôi Phi Phi.
“Con bò ngu xuẩn như anh thì hiểu cái quái gì, thằng cháu rể này của tôi rất mưu môi Đi nhanh đi, đừng có ngáng đường đôi trẻ ngọt ngào.”
Quả thực.
Lý Hàng cố tình.
Anh cố ý đưa cho Lý Nhị Ngưu mười tấm vé VỊP.
Lúc này, Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đang xếp hàng vào cổng như bao người bình thường khác.
Mười người bọn Lý Nhị Ngưu cầm tấm vé VỊP hàng đầu đã đi thẳng vào trước.
Hứa Mộc Tình nhìn ngó xung quanh, cô đột nhiên hỏi Lý Hàng: ‘Ấy, lạ quá, cô Lôi và bọn Lý Nhị Ngưu đi đâu rồi?
Sao không thấy đâu hết vậy?”
Lý Hàng cúi đầu ghé sát tai Hứa Mộc Tình phà hơi nóng khẽ nói: “Lúc nãy anh thấy cô Lôi kéo Nhị Ngưu vào trong khu rừng nhỏ bên cạnh”
Vừa nghe câu này, mặt Hứa Mộc Tình bất giác ửng đỏ.
Cô ấy từ khi còn trẻ đã mạnh mẽ như vậy, loại chuyện này cô ấy làm được.
Lý Hàng dắt tay Hứa Mộc Tình theo dòng người châm chậm vào cổng.
Chỗ ngồi của họ cách sân khấu trung tâm của buổi hòa nhạc khá xa.
Hơn nữa, lúc này phía trước là biển người, ngẩng đầu nhìn lên toàn là người.
Cánh tay rắn chắc của Lý Hàng ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng.
Tất cả những người đi ngang qua đều bị Lý Hàng chặn ra.
Hai người chìm vào trong biển người.
Rất nhanh sau đó, buổi hòa nhạc bắt đầu.
Ánh đèn chớp tắt, đám đông kích động.
Cùng với giai điệu âm nhạc, mỗi người đều bắt đầu lắc lư theo.
Trên sân khấu rộng lớn, Cố Ngôn Hy chầm chậm lên bằng máy nâng.
Tối nay cô chính là ngôi sao rực rỡ.
Cô là duy nhất trong mắt tất cả mọi người!
Nhưng, Cố Ngôn Hy không nhìn thấy Lý Hàng đầu tiên.
Mười chỗ ngồi mà cô sắp xếp quả thật có người ngồi.
Cô nhìn thấy Lý Nhị Ngưu, cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Nhưng duy chỉ có Hứa Mộc Tình và người mà cô vẫn lưu luyến trong lòng.
Bọn Lý Nhị Ngưu đã đến rồi, vậy Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đang ở đâu?