Tôn Bách Đang lùi lại mấy bước, cơ thể đột nhiên rung lên, phun ra một ngụm máu.
Ông ta vẫn chưa gục xuống, nhưng sắc mặt cực kỳ tệ, ngay cả tay cũng run lên.
Ai cũng nhận ra, Tôn gia đã hết rồi!
“Tôi giết cô, tôi giết cô, tôi phải giết cô!”
Tôn Bái hia thOỂNN ngày n òa’nhã nhặn, khoan: dung độ lượng, nhặt dao dưới đất, xông về phía Kỳ Mẫn như một kẻ điên.
Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện, đạp người cha trên danh nghĩa của hắn ngã xuống.
“Dựa vào đồ phế vật như ông, còn dám giết mẹ tôi, ông.
cũng không tè một bãi ra mà soi xem bây giờ bộ dạng ông thế nào?”
Tôn Lượng đứng còn Tôn Bác Nghĩa thì năm.
Tôn Lượng cao cao tại thượng, Tôn Bác Nghĩa thoi thóp hơi tàn.
Tôn Lượng bước lên phía trước.
Lấy một cây gậy trong tay người bên cạnh.
Hai tay hản giơ cao, đập mạnh xuống người cha nhất mực chiều chuộng hản, thương yêu hẳn từ nhỏ!
Đúng lúc này, sau lưng Tôn Lượng đột nhiên xuất hiện một người.
Tiếp đó, cơ thể Tôn Lượng khẽ run lên.
Một con dao từ sau lưng đâm xuyên qua người Tôn Lượng!
“Không!I!”
Kỳ T¡ Mẫn gào lên thảm thiết.
Cô ta điên cuồng nhào đến Tôn Lượng.
‘Và khi Tôn Lượng quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được.
Nhìn thấy người giết mình lại chính là Châu Vũ, người có quan hệ huyết thống với hắn.
“Ba, tại sao? Tại sao?”
“Bởi vì mày không phải con trai tao!”
Châu Vũ rút dao ra rồi lại đâm vào!
Rút ra!
‘Đâm vào lại!
“Tao chỉ có một đứa con trai.”
“Châu gia nhà tao chỉ cần một đứa” “Còn loại con hoang như mày, ngay cả cha nuôi cũng dám giết, tao giữ mày lại có tác dụng gì?”
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, tôi giết ông, tôi giết ông, tôi giết ông!”
Kỳ T¡ Mẫn điên cuồng nhào đến Châu Vũ.
Châu Vũ tát mạnh Kỳ T¡ Mẫn ngã xuống đất.
Hắn túm lấy tóc Tôn Lượng, vứt cơ thể đã dần lạnh ngắt của Tôn Lượng lên người Kỳ T¡ Mẫn rồi nói.
“Đời tôi ghét nhất là loại đàn bà tự cho mình là nhất”
“Bà dã tâm quá lớn, lòng dạ đen tối, con người cũng bẩn thiu”
“Tất cả sản nghiệp của gia tộc Tôn Thị sẽ bị hai nhà Châu Lục chia đều”
“Bà và con bà cũng không còn giá trị lợi dụng gì nữa”
“Chết đi, chết cùng với người nhà họ Tôn thì loại thối tha như bà còn giữ được danh tiết cho mình”
Nói xong, Châu Vũ nắm lấy con dao sau lưng Tôn Lượng.
Sau khi rút ra, lại đâm vào một lần nữa.
Lúc này, ông ta cùng lúc đâm xuyên qua người hai mẹ con này, găm lên mặt đất!
Máu bắn tung tóe!
Kỳ Ti Mẫn run rẩy, bà ta muốn xin tha.
Trong đầu bà ta vụt qua rất nhiều rất nhiều nguyên nhân để Châu Vũ đừng giết bà ta.
Nhưng bây giờ, bà ta nói không nên lời!
Bà ta cứ tưởng rằng, tất cả đều trong tầm kiểm soát của mình.
Bà ta cứ tưởng rằng, con trai mình sẽ có thể trở thành gia chủ của Tôn gia.
Địa vị của bà ta cũng sẽ như nước đẩy thuyền cao.
Từ nay về sau có thể coi trời bằng vung, tự tung tự tác ở Phú Châu.
Bà ta càng không thể ngờ rằng, hóa ra đàn ông không phải là đồ chơi trong tay bà ta.
Hóa ra đàn ông có thể tàn ác đến thế!
Châu Vũ đứng dậy, quay đầu nhìn Tôn Bách Đang và hai người còn sót lại của Tôn gia.
Châu Vũ vỗ tay nói: ‘Được rồi, bây giờ cũng nên tiễn các người cùng lên đường rồi.”
Đột nhiên, một tiếng thắng xe vang lên.
Khi mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cửa biệt thự.
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu bước xuống đầu Tiên.