Khi Lý Hàng nhấc chân lên, Liễu Ngọc Phần bên cạnh đột nhiên la lên: “Tiểu Hàng, đừng đánh nữa!”
“Người này không xấu, lúc nấy nếu như không có cậu ấy thì mẹ và ba con đã bị đám người này…”
Liễu Ñóoc Phần Âu nói hếtẾế saÙi ‘Í $ Bởi vì Lý Hàng đã dừng lại, quay người bước đến chỗ đám lưu manh côn đồ.
Lý Hàng vừa đi vừa ra lệnh cho Vương Tiểu Thất phía Sau: “Đưa ba mẹ tôi ra xe.”
Vương Tiểu Thất vội làm theo chỉ thị của Lý Hàng, dẫn Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương ra khỏi nhà kho.
Họ vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng đã vang đến tiếng kêu thảm thiết của đám lưu manh côn đồ.
Có những cảnh tượng Lý Hàng không muốn Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương nhìn thấy.
Bởi vì họ là người tốt.
Bởi vì họ sẽ gặp ác mộng!
“Cộp, cộp…
Lý Hàng đi đôi giày da mà Hứa Mộc Tình mua cho anh, đi qua người Cam Hưng Bá.
“Đợi đã.”
Cam Hưng Bá giãy giụa ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn Lý Hàng: “Cậu là người thực lực mạnh nhất trong số tất cả những người tôi từng gặp.”
“Tôi muốn bái cậu làm sư phụ, tôi muốn đánh bại cậu!”
Vào lúc này, Tôn Thượng Hương vội vàng đến vừa mới xuống xe, đã nghe thấy tiếng gầm của Cam Hưng Bá bên tai.
Mãnh hổ Phú Châu mà lại muốn bái sư.
Năm đó Tôn Bách Đương – huyền thoại của Phú Châu, đường đường Tông sư muốn nhận Cam Hưng Bá làm đồ đệ, vậy mà Cam Hưng Bá lại quả quyết từ chối.
Vậy mà bây giờ, hắn lại cầu xin một người đàn ông vô danh nhận hắn làm đồ đệ!
Tôn Thượng Hương vội đi vào nhà kho, và cảnh tượng trước mắt càng khiến cô chết lặng.
Nơi này như vừa xảy ra một trận đại chiến xe tăng vậy.
Mặt đất vỡ nát.
Trần nhà sụp đổ.
Cam Hưng Bá – mãnh hổ Phú Châu năm bò dưới đất, ngay cả nhấc người dậy cũng vô cùng khó khăn.
Khắp người hắn mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ kiên định và khát vọng vô tận!
Lý Hàng quay đầu lạnh lùng nhìn Cam Hưng Bá một cái rồi nói: “Muốn trở thành đồ đệ của tôi, lý do của ông chưa đủ điểm đâu”
Nếu như là ngày thường, Cam Hưng Bá chắc chắn sẽ khịt mũi khinh bỉ câu nói này của Lý Hàng.
Nhưng bây giờ, Cam Hưng Bá không thể không thừa nhận, thực lực của Lý Hàng như biển rộng, sâu không lường được.
Sức mạnh của anh như bầu trời đầy sao, rộng lớn vô biên!
Ánh mắt Cam Hưng Bá đột nhiên rơi xuống một tô mì vỡ nát bên cạnh, hắn vội nói: “Tôi đã cứu ba mẹ vợ anh!”
“Lúc nãy anh cũng đã nghe rồi đấy, nếu như tôi không đến kịp, dì đã bị đám khốn kiếp này làm nhục rồi!”
Không khí đột nhiên trở nên đông đặc.
Ngay cả gió cũng bất động.
Một luồng khí thế như đêm đen đột nhiên giáng xuống!
Ầm..
Hai chân khẽ dao động, thân hình dừng lại!
Tôn Thượng Hương chỉ cảm thấy có gì đó đè xuống.
Cơ thể như đang mang mấy trăm cân nặng, đôi chân dài mảnh mai của cô không chịu nổi khẽ run rẩy!
Áp lực thật khủng khiếp!
Còn Cam Hưng Bá dưới áp lực khủng khiếp như vậy vẫn cắn răng run rẩy lên tiếng một cách khó khăn.
“Tôi là cô nhi, khi tôi sắp chết đói, có một ông già ăn xin cho tôi một bữa ăn”
“Vì bữa ăn này, tôi bảo. ng n xin này, mãi cho đến khi ông ấy bị chôn vào lòng đất.”
“Ông già ăn xin cứu tôi, tôi báo đáp lại ông ấy, tôi cứu ba mẹ vợ cậu, cậu cũng phải báo đáp tôi!”
Khóe miệng Lý Hàng đột nhiên cong lên mỉm cười.
Cảm giác áp bức trong không khí đột nhiên tan biến.
Lúc này, Tôn Thượng Hương đứng ngoài cửa, kháp người mồ hôi nhễ nhại, cô như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Vương Tiểu Thất từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, dìu Cam Hưng Bá từ dưới đất lên.
Khi Lý Hàng đi qua người Tôn Thượng Hương, anh không thèm nhìn cô ta dù chỉ liếc xéo, lướt qua như gió, như thể cô ta không tồn tại.
Trong gió để lại một câu nói của Lý Hàng.
“Cảm phiền chuyển lời, ngày mai trước khi trời sáng, nếu không đánh gãy hai chân hai tay Kỳ T¡ Mẫn rồi đuổi ra khỏi nhà thì tôi sẽ đích thân đến xử lý”
Phú Châu, khách sạn Sheraton.
Màn đêm buông xuống, Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương sau một ngày sợ hãi đã chìm vào giấc ngủ.