Cô xác nhận lại hai lần mới đạp thẳng xe.
Kèm theo tiếng thẳng xe chói tai, chiếc xe thể thao nhanh chóng dừng lại bên đường.
Ng: đó, chiếc xe nhanh chóng . lầu lao về phía tan
Con đường này cấm quay đầu xe.
Chiếc Lamborghini màu đỏ cắt ngang nhanh qua, làm loạn hết nhịp điệu của các xe khác.
Bỗng chốc rối loạn như ong vỡ tổi Trong đó có một chiếc Audi không thắng kịp.
Húc thẳng vào đuôi chiếc Lamborghini.
Thời khắc quan trọng!
Một chiếc BMW màu đen đột ngột cất qua!
“Rầm!”
Chiếc Audi tông vào chiếc BMWI Chủ xe Audi chỉ vào chủ xe BMW, lớn tiếng mảng chửi: “Con mẹ mày muốn chết à, mắt mày mù rồi à?”
Lúc này, chủ xe BMW màu đen chỉ sang chiếc Lamborghini màu đỏ đang chạy đến.
Chủ xe Audi lập tức run rẩy toàn thân!
Xe của Tôn Thượng Hương!
Trời ơil Hai chân hắn đều mềm nhữn!
Làm gì còn dám mở miệng chửi bới nữa?
Hắn vội vã quay sang cháp tay với chủ xe BMW: “Cảm ơn người anh em, anh cứu tôi một mạng đấy!”
Hiện giờ trên đường vẫn còn đang kẹt xe.
Nhưng khi tất cả nhìn qua gương chiếu hậu và thấy xe của Tôn Thượng Hương.
Họ không nói thêm gì cả, lập tức chủ động nhường đường.
Cho dù là giữa hai xe sẽ xảy ra va chạm cọ quẹt, cũng không hề do dự.
Ở đất Phú Châu này, kẻ nào dám chắn đường cô ba nhà họ Tôn, chính là tự tìm cái chết!
Chiếc xe thể thao của Tôn Thượng Hương phóng như bay trên con đường thông suốt không trở ngại!
Cũng trong lúc này, trong một kho xưởng của gia tộc Tôn Thị.
“Ba”
“K”
“Bỏ qua”
“Sảnh”
“Bỏ qua”
“Qua luôn.”
“Ba cộng một”
“Tứ quý!”
“Ha ha, liên ba!”
Ba người đàn ông đang ngồi đấu địa chủ trên chiếc bàn bên cạnh.
Hai người đàn ông nhìn rất xấu xa đang ngồi xổm bên cạnh Liễu Ngọc Phần.
Bọn chúng cứ nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Phần.
“Người đàn bà này tuy hơi lớn tuổi, nhưng cơ thể chăm chút vẫn còn rất tốt, còn cả khuôn mặt này đẹp hơn vợ †ao nhiều.”
“Tuy là đến từ chỗ nhỏ bé, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là phu nhân chủ tịch đấy Một tên vừa nói trên mặt vừa lộ ra nụ cười dung tục.
Tên còn lại cũng đang có ý này, hán vội gật đầu: “Thân phận như chúng ta, bình thường làm gì có tư cách động.
vào phu nhân chủ tịch chứ, méo mó còn hơn không.
“Đúng đúng, dù sao thì hai người này rơi vào tay mợ cả chắc chắn không cách nào sống sót rời khỏi đây, chỉ bằng nhân cơ hội này, hai chúng ta sung sướng một tí.”
Vừa nói, hai gã đàn ông vừa nhào về phía Liễu Ngọc Phần.
“Rầm!”
Cánh cửa nhà kho đóng chặt bỗng nhiên bị ai đó đạp đổ.
Trong nhà kho tối tăm, mười mấy người đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa.
Lúc này họ nhìn thấy một người cao lớn tựa như tháp sắt đứng ngay cửa.
“Cam…Cam Hưng Bá?”
Khi một tên đàn em trong nhóm người nhận ra Cam Hưng Bá kinh hãi đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Cam Hưng Bá không nói câu nào bước thẳng vào.
Hắn xông đến cạnh Liễu Ngọc Phần như một cơn gió.
“Bịch!”