Lúc này, hắn vội vã vừa lăn vừa bò đến chân Lương Thế Thành, liên tục dập đầu xin ông ta.
“Gia chủ, xin đừng giết tôi, đừng giết tôi mà! Tất cả những chuyện này đều do Lý Hàng làm! Không liên quan gì đến tôi!”
“Lý Hàng? Lý Hàng nào?”
Khi nghe đến cái tên Lý Hàng, Lương Thế Thành chỉ cảm thấy hơi quen tai, nhưng không nhớ ra ai đã từng nhắc đến người này này với ông ta.
Lại Tranh Hoằng khóc lóc nói: “Lý Hàng ở Ninh Châu, là người của hắn đánh chúng tôi ra nông nỗi này”
Hóa ra là Lý Hàng ở cấm địa Ninh Châu!
Lúc trước Lương Thế Thành có nghe người khác nói về Lý Hàng, lúc đó ông ta chỉ cười lạnh.
Cho rằng đây chỉ là một đám du côn hạ lưu ở xó xỉnh quê mùa, giở mánh khóe để nổi tiếng mà thôi.
Nhưng Lý Hàng vừa đến Thượng Hải đã đánh tàn phế đại tướng đắc lực của ông ta.
Cục tức này Lương Thế Thành sao có thể nuốt trôi đượ!
c Lương Thế Thành hét to với Quách Sâm: “Lập tức phong tỏa tất cả các con đường về Ninh Châu!”
“Ngày mai trước khi trời sáng, xách đầu Lý Hàng đến gặp.
tao!”
Lúc này Quách Sâm cũng vô cùng tức giận, hán thề nhất định phải trả thù cho em trai!
Quách Sâm dẫn theo nhân mã rầm rộ đi lục soát!
Thực lực của thập đại gia tộc của Thượng Hải sao có thể để người khác xem thường!
Tìm!
Cho dù phải lật tung hết Ninh Châu cũng phải tìm được Lý Hàng!
Lương Thế Thành mệt mỏi dẫn người về đến biệt thự của gia tộc.
Khi xe hắn đến cửa biệt thự lại phát hiện cửa lớn mở.
†oang.
Bốn tên vệ sĩ bình thường đứng gác ngoài cổng cũng không thấy đâu.
“Chuyện gì thế?”
Lương Thế Thành theo bản năng nhận ra có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên chui ra từ trong bụi rậm bên cạnh, bò lên xe của Lương Thế Thành.
“Lão gia, lão gia! Tên Lý Hàng ở Ninh Châu đó đến rồi, hán đang ở trong nhà chúng tai”
“Cái gì?”
Sau khi ngạc nhiên, Lương Thế Thành đột nhiên cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha! Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!”
“Hóa ra thäng chó Lý Hàng này lại chơi trò điệu hổ ly Sơn!”
Lương Thế Thành khinh thường, ông ta vốn tưởng rằng Lý Hàng có đầu óc, không ngờ là một thằng ngu dốt bốc.
đồng.
Tuy rằng để cứu con trai, ông ta dẫn theo hai cao thủ.
Nhưng trong biệt thự luôn có ba cao thủ trấn thủ.
Ba cao thủ này cách tông sư chỉ một bước chân!
Bọn họ cũng là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc Lương Thị ở Thượng Hải này!
Đừng nói đến tên du côn tép riu đến từ một nơi nhỏ bé là Lý Hàng.
Cho dù là bất cứ một gia tộc lớn nào ở Thượng Hải cũng không dám tùy tiện liều lĩnh xông vào.
Đi vào chỉ có một kết cục.
Chết!
Vừa nghĩ đến Lý Hàng đã bị đánh thừa sống thiếu chết ở bên trong, cục tức trong lòng Lương Thế Thành cũng vơi đi ít nhiều.
Hán rảo bước nhanh, dẫn theo một đám người đến phòng khách.
Khoảnh khắc bước vào phòng khách.
rợn mắt chết trân!
Năm mươi cao thủ bảo vệ biệt thự đều nằm rạp dưới đất!
Tay chân của những người này đều bị đánh gãy.
Lúc này giống như con rối, được xếp thẳng hàng ngay ngắn!
Một người con trai trẻ tuổi ngồi lặng lẽ trên bộ sofa bằng da ở giữa phòng khách.
Khuôn mặt anh lạnh lùng.
Chân mày anh sắc như kiếm mắt sáng như sao trên trời.
Cho dù là ngồi lặng yên nơi đó, trên người anh ta vẫn mang một khí thế lớn mạnh.
Một nhóm đàn ông đứng chỉnh †ề sau lưng Lý Hàng.
Những người này sát khí xung thiên, sắc bén như dao!
Lương Thế Thành không hề nhìn thấy bóng dáng ba cao thủ, ông ta bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta cho rằng chắc chắn Lý Hàng dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó dụ ba cao thủ ra ngoài.
Lương Thế Thành tiến lên hai bước, quát lớn: “Con chó đến từ Ninh Châu như mày mà lại dám ngang ngược ở trong nhà tao à”“
“Mày thật sự cho rằng dựa vào thủ đoạn mèo què ba chân của mày thì có thể đấu với nhà họ Lương tao à?”