Lúc này, Lương Hàn Thần đã tháo kính râm ra, để lộ cái mà giới truyền thông gọi là “đôi mát đẹp như ngọc”.
Anh ta cười với Hứa Mộc Tình.
“Lần này bộ phim lấy bối cảnh ở Tập đoàn Lăng Tiêu”
“Một khi bộ phim được công chiếu, chắc chắn nó sẽ mang lại rất nhiều danh tiếng cho tập đoàn của cô”
Tuy nhiên, nụ cười mê hoặc hàng vạn thiếu nữ của Lương Hàn Thần lại không có tác dụng với Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này mới hoàn toàn coi chuyện này như một dự án kinh doanh.
Cô ngồi trên sô pha, vẻ mặt bình thản.
Không biết tại sao lúc này Lý Hàng lại xuất hiện trong đầu Hứa Mộc Tình.
Cô bất giác học theo giọng điệu của Lý Hàng, nhàn nhạt nói.
“Anh Lương, thật vinh dự cho tập đoàn chúng tôi khi đoàn làm phim của anh có thể lấy bối cảnh ở đây”
Lương Hàn Thần cười càng tươi hơn: “Lúc đến đây tôi đã nghe Diêm Tây nói cô Hứa là một đại mỹ nhân.”
“Bây giờ gặp rồi tôi mới phát hiện cô Hứa còn đẹp hơn trong ảnh nhiều”
“Cảm ơn anh Lương đã quá khen, so với cô Cố thì tôi chẳng qua chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi”
Lương Hàn Thần biết rằng phụ nữ càng khiêm tốn thì thực tế lại càng mong muốn người khác khen ngợi mình.
Một người phụ nữ trẻ như Hứa Mộc Tình đã có chức vị và địa vị xã hội cao, dục vọng lại vô cùng mãnh liệt.
Anh ta nhìn Hứa Mộc Tình, nở nụ cười cùng phong thái †ao nhã nhất, cao quý nhất, chói mắt nhất.
“Không biết tối nay tôi có vinh hạnh mời cô Hứa đi ăn tối không?”
Hứa Mộc Tình không chút suy nghĩ liền từ chối: “Thực xin lỗi, tối nay tôi phải về nhà ăn cơm”
“ồ? Không lẽ đêm nay nhà cô Hứa có một vị khách rất quan trọng, không biết cô có thể giúp tôi giới thiệu được không?”
Lương Hàn Thần tự tin cho rằng nhất định có một nhân vật vô cùng quan trọng đến nhà Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo mà Hứa Mộc Tình nói lại khiến Lương Hàn Thần choáng váng.
“Anh Lương hiểu lầm rồi, chủ yếu là do chồng tôi nói đã mấy tiếng không gặp tôi rồi, cho nên buổi tối nhất định phải về nhà ăn cơm”
“Hả?”
Nụ cười đông cứng.
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Lương Hàn Thần cho rằng mình đã nghe nhầm.
Chỉ vì một lời nói của chồng mà cô ấy lại từ chối anh ta?
Không thể tin được!
Sau khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy rời đi, Lương Hàn Thần liền nghi ngờ thẩm mỹ của Hứa Mộc Tình có vấn đề!
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại phát hiện vừa nãy Hứa Mộc Tình đã để quên chiếc túi ở chỗ vừa ngồi.
Khi nhìn thấy chiếc túi này, Lương Hàn Thần lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Thì ra là vậy.
Người phụ nữ này đúng là nhiều thủ đoạn!
Vừa rồi còn nói tối nay phải về nhà ăn cơm với chồng.
Nhưng lại cố tình để lại chiếc túi này.
Điều này không phải có nghĩa là cô ấy sẽ trở lại sao?
Khi Lương Hàn Thần đang định đưa tay lấy túi thì có tiếng gõ cửa. Cồ?
Nhanh vậy sao!
Xem ra vừa rồi cô ấy không muốn để lộ trước mặt Cố Ngôn Hy.
Lương Hàn Thần lập tức nháy mắt với hai vệ sĩ bên cạnh, ý bảo họ đi sang một căn phòng nhỏ sát bên.
Dưới ánh mắt nóng bỏng và mong đợi của Lương Hàn Thần, Trương Hiểu Bình mở cửa bước vào.
Lương Hàn Thần vừa nãy đã gặp qua Trương Hiểu Bình, cô là thư ký của Hứa Mộc Tình, luôn đứng sau lưng Hứa Mộc Tình.
Lúc Trương Hiểu Bình đi vào, Lương Hàn Thần cuối cùng cũng hiểu ra.
Có vẻ như tối nay Hứa Mộc Tình đúng là sẽ gặp một khách hàng vô cùng quan trọng ở nhà.
Nhưng để bù đắp cho anh, anh đã cử cô thư ký thân cận đến đây.
Coi như là món khai vị để anh nếm thử trước, sau đó mới đến món chính là cô ấy.
Nghĩ đến đây, Lương Hàn Thần bắt đầu quan sát kỹ Trương Hiểu Bình.
Anh thấy Trương Hiểu Bình trông cũng không tồi.
Thế là anh trực tiếp bước lên.
Trương Hiểu Bình thực sự tới để lấy chiếc túi mà Hứa Mộc Tình vô tình để quên.
Khi nhìn thấy Lương Hàn Thần lao tới, cô không khỏi sửng sốt.
Thấy Lương Hàn Thần nhanh chóng đẩy mình vào trong góc, Trương Hiểu Bình không khỏi đưa tay ôm ngực, trầm giọng hỏi.
“Anh Lương, anh muốn làm gì?”