“Chỉ cần vị khách này vui vẻ, vậy thì kế hoạch của chúng †a đã thành công được một nửa!”
“Vâng, em nhất định sẽ tiếp đãi tốt vị khách quý này, tuyệt đối không xảy ra sơ suất”
Lúc này, cần câu lại rung lên.
Chung Vô Thất nhẹ nhàng kéo.
Kèm theo những tia nước bản lên.
Một con cá to hơn, béo hơn và đẹp hơn còn vừa nãy được kéo lên khỏi mặt nước.
Trên không trung, mở ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí có thể nhìn thấy cầu vồng tuyệt đẹp.
Khoảnh khác nhìn thấy cầu vồng, Chung Vô Thất liền cười lớn.
“Ha ha ha ha, dấu hiệu tốt, dấu hiệu tốt!”
Ông ta cười như tiếng chuông, rung động cả khu rừng.
Ninh Châu, cơ sở đào tạo.
Cơ sở đào tạo này đang được mở rộng mỗi ngày.
Nhưng số người được đào tạo không ngừng tăng lên.
Mỗi khi có người đào tạo xong thì liền có tân binh tới.
Vào các ngày trong tuần, trên sân tập luôn có thể nghe thấy Lý Nhị Ngưu và nhóm của anh ta đang la hét.
Nhưng hôm nay, những người này lại giống như tân binh đứng ngay ngãn trước mặt Lý Hàng.
Vài ngày trước, nhóm của họ đã phải chịu một cú đả kích lớn nhất trong lịch sử.
Lúc trước, ngay cả khi đối mặt với “ba vị lão hổ” do nhà Thượng Hải Tiền phái tới, họ đều thừa sức chiến đấu.
Nhưng đêm đó, khi đối mặt với một tá người không tên tuổi.
Họ giống như những người ăn xin trên đường phố, tùy tiện bị đuổi đi.
Nếu không phải lúc đó Lý Hàng ra tay thì người chết chắc chắn là bọn họ!
Lúc này, Lý Hàng đứng ở trước mặt họ.
Anh nhìn chằm chằm vào đám đông với ánh mắt như: thiêu đốt, hỏi: “Có phải mọi người bắt đầu nghỉ ngờ cuộc.
sống và cảm thấy rằng chúng vô nghĩa không?”
Không có ai trả lời.
Nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu.
Lý Hàng đứng trước mặt Chó Chết hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Chó Chết đã nhịn trong lòng vài ngày, cuối cùng cũng nói: “Đại ca, kỳ thực chúng tôi đều có chút bối rối”
“Đêm đó, tại sao những người đó lại mạnh như vậy?”
“Chúng tôi ở trước mặt bọn họ giống như đứa nhỏ ba tuổi, hoàn toàn không thể phản kháng”
“Không lẽ chúng tôi thực sự giống như lời chúng nói, chỉ là rác rưởi?”
Chó Chết nói xong, Dương Thiện Tề bên cạnh liền bổ sung.
“Chúng tôi cảm thấy như thể bản thân sẽ không bao giờ có thể theo kịp Đại ca”
“Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng cho Đại ca”
Lúc này, Lý Nhị Ngưu rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hàng nói: “Lúc tôi ở sân của Thiếu Lâm Tự, sư phụ mắng tôi là con trâu đần độn”
“Người nói tôi chỉ có thể học một số ngoại công, còn nội công thì cả đời cũng sẽ không học được”
Có thể nói Lý Nhị Ngưu và ba người họ là thủ lĩnh của nhóm nhỏ này.
Khi họ nói vậy, đầu của mọi người càng cúi xuống thấp hơn.
“Anh rể”
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó liền thấy Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới.
“Anh rể, em muốn học võ công của anh!”
“Em muốn bảo vệ Miểu Miểu!”
“Sau này em sẽ không bao giờ để ai bắt nạt cô ấy nữa!”
Mấy ngày nay Hứa Hạo Nhiên không được vui vẻ cho lắm.
Một mặt là vì lần đầu tiên cậu ta dùng dao đâm người khác, ban đêm thường xuyên gặp ác mộng.
Mặt khác là do Âu Dương Miểu Miểu phải nằm viện, cô ấy bị đánh mạnh vào đầu, bác sĩ nói sẽ để lại di chứng.
Với thân phận hiện tại của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta hoàn †oàn có thể bỏ Âu Dương Miểu Miểu để đi tìm tình yêu mới.
Hơn nữa, vốn dĩ hai người bọn họ còn chưa bắt đầu.
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên không rời đi mà lại ở bên Âu Dương Miểu Miểu.
Bây giờ, Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn lớn tiếng nói muốn học võ trước mặt mọi người.
Lý Hàng nhìn Hứa Hạo Nhiên hỏi: “Em muốn học gì?”
Hứa Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Học võ công ạ”