Có thể nhìn thấy một đao pháp nhanh như vậy trước khi chết.
Chết không hối tiếc!
Nhìn lại Vưu Cân Thủy.
Kinh hoàng!
Hoảng loạn!
Người mà gã đem theo lần này đều là những thuộc hạ ưu tú nhất.
Mười tám cao thủ dường như đã bị Lý Hàng giết chết trong nháy mắt.
Đây là tốc độ như thế nào chứ?
Đây là đao pháp như thế nào chứ?
Lùi rồi lại lùi.
Đột nhiên, Vưu Cân Thủy cảm thấy sau lưng mình truyền đến một cảm giác đau nhức.
Khi gã quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt đầy căm phẫn.
Đây vốn là một gương mặt còn rất non nớt.
Nhưng lúc này lại bao phủ bởi sự tức giận không thể kiểm soát.
Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị sự tức giận chi phối.
Lúc này, cậu ta như một con thú hoang.
Đâm dao vào người Vưu Căn Thủy từ phía sau!
“Thằng khốn kiếp, mày đã làm gì Miểu Miểu của tao? Đi chết đi! Chết đi! Chết đi!”
Người mà thường ngày đến một con cá cũng không dám giết như Hứa Hạo Nhiên, lúc này đã biến thành một con thú điên.
Cậu ta tức giận!
Cậu ta bùng nổi Cậu ta dồn hết sức lực vào con dao!
Đâm xuống!
Đâm một lần nữa!
Hết nhát này đến nhát khá!
c Cho đến khi cơ thể của Vưu Căn Thủy trở thành tổ ong bắp cày!
Cho đến khi máu tươi không còn bán tung tóe!
Hứa Hạo Nhiên mới dừng lại.
“Lạch cạch!”
Nhìn thấy mọi thứ trước mát, Hứa Hạo Nhiên phản ứng lại, run lên vì sợ hãi.
Con dao trên tay rơi xuống đất kêu vang.
Cậu ta đột ngột lùi lại vài bước, hai chân mềm nhữn trực tiếp ngồi xuống đất.
Đúng lúc này, Âu Dương Miểu Miểu từ bên cạnh đi tới, cô đưa tay ra cho Hứa Hạo Nhiên…
Thành phố Gô Tô, Hàn Sơn.
“Cái gì? Toàn bộ đều bị quét sạch!”
Khi Ngô Chí Vinh nghe tin, sắc mặt ông ta tái nhợt vì kinh ngạc.
Ông ta đột ngột đứng dậy, vội vã đi về phía Chung Vô Thất đang câu cá cách đó không xa.
“Sư huynh!”
“Suyt, đừng ồn ào, giọng nói của sư đệ quá lớn, vừa mở miệng liền dọa cá của ta chạy mất”
Chung Vô Thất vẫn giữ một tư thế thong dong bình thản như thần tiên.
Có vẻ như những người chết không phải là đệ tử của họ mà là vài người ăn xin bên vệ đường.
Chung Vô Thất thậm chí không nâng khóe mát lên, đôi mắt ông ta không ngừng nhìn mặt nước tĩnh lặng trước mặt.
Lúc này trên trời bỗng nổi gió.
Gió khẽ thổi dập dờn mặt hồ trước mắt.
Không lâu sau, chiếc dây câu ban đầu thẳng đứng đột nhiên rung lên.
Khóe miệng Chung Vô Thất hơi nhếch: “Mắc câu rồi”
Ông kéo nhẹ dây câu, dưới nước bỗng có một con cá to béo vọt ra.
Con cá trực tiếp rơi vào một cái thùng cách Chung Vô Thất không xa.
Chung Vô Thất rút cần câu, nhàn nhạt nhìn Ngô Chí Vinh: “Sự đệ cứ bình tĩnh”
“Người làm việc lớn không thể vì chút chuyện xảy ra bất ngờ liền hoảng loạn”
“Môn phái của ta có hàng trăm đệ tử. Những người được phái tới Ninh Châu lần này chẳng qua cũng chỉ là một số con sâu”
Vừa nói Chung Vô Thất vừa tóm lấy một con giun đất còn sống, cho nó vào móc câu.