Hứa Mộc Tình nhận ra, lập tức huơ tay đập Lý Hàng.
“Á! Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
Khi Hứa Mộc Tình vươn tay đánh vào cánh tay của Lý Hàng thì Hứa Hiếu Dương đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Hứa Mộc Tình lập tức dừng lại, quay đầu nhìn ra cửa.
“Khụ khu, các con tiếp tục đi, lát nữa ba quay lại.”
Nói xong Hứa Hiếu Dương đóng cửa lại.
“Đều tại anh khiến ba hiểu lầm rồi.”
“Ai dô, kẹo hồ lô này là thuốc anh đặc chế cho em đó.”
“Giờ em nhất định phải ăn.”
Hứa Mộc Tình bĩu môi.
“Anh là bác sĩ, em phải nghe lời anh!”
Hứa Mộc Tình bất lực, chỉ đành ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Có điều, đôi mắt long lanh như ngọc của cô lập tức sáng lên.
Bởi vì kẹo hồ lô này thật sự rất ngon!
Xem ra bên trong thật sự cho thêm gia vị khác. Lúc này, Hứa Hiếu Dương bị đẩy vào phòng.
Ông nói: “Tối nay có một bữa tiệc.”
“Ba không tiện tham gia, hai con đi đi.”
Hứa Mộc Tình còn chưa kịp mở miệng thì Lý Hàng đã nói.
“Dạ vâng! Ba yên tâm. Tối nay chúng con nhất định sẽ đi!”
“Con rể ngoan!”
Hứa Mộc Tình nhìn Hứa Hiệu Dương rời đi, muốn nói lại thôi.
Trước giờ Lý Hàng không có hứng thú với yến tiệc.
Nhưng nếu đã hứa với bố vợ thì nhất định phải tham dự thôi.
Lần đầu tiên Hứa Mộc Tình tham gia yến tiệc, nên mới bắt đầu cô có vẻ hơi thận trọng.
Nhưng dưới sự giúp đỡ của Lý Hàng, cô cũng dần dần thích nghi với hoàn cảnh.
Quan trọng nhất là Hứa Mộc Tình rất xinh đẹp.
Hơn nữa lại còn thông minh lanh lợi, đối xử với người khác cũng rất chân thành.
Vì vậy mà thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Trong những người này tất nhiên cũng có một số có ý đồ không tốt.
Và Thôi Thiên Tứ chính là một trong số đó.
Buổi tiệc tối nay là hắn cố ý mượn danh nghĩa người khác tổ chức.
Nếu nói là yến tiệc do gia tộc Thôi thị tổ chức thì người nhà Hứa Hiếu Dương chắc chắn sẽ không đến.
Mục đích chính của buổi tiệc này là để chào mừng Hoàng Du Quảng
Và lúc này, Hoàng Du Quảng mặc một bộ vest hàng hiệu, vẻ mặt cao ngạo đứng giữa đám đông.
Hắn luôn vênh mặt lên trời.
Nhìn những người bên cạnh bằng ánh mắt coi thường.
Thôi Thiên Tứ đi bên cạnh hắn ta.
Thôi Thiên Tử sớm đã để ý Hứa Mộc Tình, lúc này hắn nói nhỏ với Hoàng Du Quảng.
“Anh xem bên kia có một cô gái cũng khá xinh xắn kìa.”
“Đâu nào?”
Hoàng Du Quảng vừa nghe vậy nét mặt lập tức thay đổi!
Vé cao ngạo và coi thường ban đầu đã biến thành thích thú vô cùng.
Hắn giống như một con sói đang tìm con mồi.
“Ở bên kia.”
Hoàng Du Quảng liếc nhìn theo cánh tay Thôi Thiên Tứ chỉ.
Chỉ vừa nhìn, ánh mắt hắn đã dính lên người Hứa Mộc Tình!
Thôi Thiên Tử liền hỏi: “Cô gái này được chứ anh?”
“Anh đừng nhìn vẻ ngoài thuần khiết của cô gái này, thực chất bên trong lắng lơ quyến rũ không chịu được.”
“Chỉ cần anh cho cô ta chút tiền thì muốn cô ta làm gì cũng được.”
Để cổ vũ Hoàng Du Quảng, Thôi Thiên Tứ lại chỉ tay qua Lý Hàng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
“Anh nhìn thấy người đàn ông kia không”
“Quần áo trên người hắn còn chưa đến một hai trăm đồng.”
“Tên này chính là chồng ở rể của cô ta.”
Nghe đến đây, Hoàng Du Quảng bật cười.
Hắn không nói thêm câu nào lập tức tiến về phía Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vẫn đang mặc trang phục công sở.
Mặc dù bộ trang phục công sở này che chắn rất kỹ cơ thể cô, nhưng thân hình thon thả, dáng người thướt tha cùng với đôi chân dài thẳng tắp càng khiến người ta thèm muốn không thôi.
Chân mang tất đen và đôi giày cao gót không quá cao tạo cho người khác cảm giác quyến rũ đặc trưng của người phụ nữ chín chắn.
Hoàng Du Quảng ngẩng đầu tiến lên.
Vênh vênh váo váo.
Hắn nhìn Hứa Mộc Tình bằng thái độ kiêu ngạo: “Chào người đẹp!”
“Anh thấy bộ đồ trên người em chắc mặc mấy tháng rồi nhỉ?”
“Túi xách này cũng là hàng rẻ tiền.”
“Xe Rolls Royce của anh đang đậu ở bên ngoài.”
“Em đi với anh ra xe đi trung tâm mua sắm, anh sẽ mua hết túi xách ở trung tâm cho em.”
“Em thích gì thì lấy cái đó.”
Nói xong, Hoàng Du Quảng chủ động đưa tay định nắm lấy cổ tay Hứa Mộc Tình.
Với kinh nghiệm trước đây của hắn.
Những người phụ nữ đó, chỉ cần nhìn thấy bộ vest hàng hiệu này của hắn.
Và chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn trị giá hai triệu trên cổ tay hắn.
Lại nghe thêm còn có một chiếc Rolls Royce đang đợi bên ngoài.
Thì hắn gần như không cần chủ động đưa tay.
Bởi vì những người phụ nữ đó giống như động vật hứng tình, sẽ chủ động dính chặt lấy hắn.
Được hắn đưa tay mời như thế này là vinh dự ân điển lớn đến nhường nào với những phụ nữ như vậy.
“Anh làm gì đó?”
Hứa Mộc Tình hoảng sợ vội lùi lại mấy bước.
“Ai thèm đồ của anh chứ!”
Hứa Mộc Tình hễ nhìn thấy Thôi Thiên Tứ là thấy khó chịu.
Và tất cả những ai bên cạnh Thôi Thiên Tứ.
trong mắt Hứa Mộc Tình đều là cặn bã xã hội.
Tên Hứa Du Quảng trước mắt này là điển hình của cặn bã xã hội!
Hoàng Du Quảng cau mày, muốn tiến lên thêm, nhưng phát hiện Lý Hàng đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào không biết.
“Đồ chó tránh ra cho ta!”
“Anh mắng ai là đồ chó đấy? Rõ ràng là anh có vấn đề!”
Hứa Mộc Tình ngày thường luôn khách sáo với mọi người giờ đã nổi nóng.
Nói thế nào thì Lý Hàng cũng là chồng trên danh nghĩa của cô.
Thường ngày cô còn không nỡ mắng anh, dựa vào đâu mà để cho người khác mång?
Nghe những lời này của Hứa Mộc Tình, Hoàng Du Quảng lập tức nhảy dựng lên.
“Con đàn bà điện cho mặt mũi lại không cần, còn dám mắng tôi, cô biết tôi là ai không?”
“Tôi là Hoàng Du Quảng!”
“ở tỉnh thành có ai không biết đến tên tôi chứ?”
“Nhà họ Hoàng chúng ta là gia tộc lớn số một số hai ở tỉnh thành.”
“Một cô gái quê mùa xa xôi hẻo lánh như cô mà lại dám mắng tôi.”
“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng!”
“Bây giờ lên xe cùng tôi, phục vụ tôi cho tốt!”
Nói xong, Hoàng Du Quảng lại định đưa tay túm lấy Hứa Mộc Tình.
Nhưng tay hắn mới đưa ra giữa chừng liền bị Lý Hàng túm chặt lấy.
Lý Hàng không nói gì, trực tiếp quăng Hoàng Du Quảng ra.
Chỉ thấy Hoàng Du Quảng kêu la thất thanh trên không.
Sau đó thì bị Lý Hàng ném một cách vô cùng chuẩn xác vào một góc của buổi tiệc.
Góc đó vừa vặn đặt một thùng rác chất đầy một đống tạp nham.
“Năm nay phải biết phân loại rác, loại rác không thể tái chế như anh nên đốt sạch đi.”
“Bữa tiệc này vô vị quá, bà xã, chúng ta về nhà thôi.”
Nói xong, Lý hàng cầm tay Hứa Mộc Tình ta khỏi sảnh yến tiệc.
Còn Thôi Thiên Tứ gào thét lên ở phía sau.
“Lý Hàng chúng mày chết chắc rồi! Chúng mày dám động vào anh họ tao! Chúng mày chết chắc rồi!”
“Ôi chao, anh họ, anh có sao không?”
“Anh họ, miệng anh chảy máu rồi kìa!”
Nói xong, Thôi Thiên Tứ vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Hoàng Du Quảng.
Và lúc này, một người đàn ông đi giày da đứng trong góc bên cạnh.
Ánh mắt anh ta lóe lên tia nhìn sáng quắc.
Trong ánh mắt còn mang theo sự nham hiểm quỷ quyệt!