Mười hai người đàn ông mặc quần áo giống nhau, mặt không cảm xúc như người máy đứng quanh họ.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn, trên người còn xăm hình rồng.
Người đàn ông trung niên này luôn trong góc tối ở không xa phía sau.
Người không đủ bản lĩnh, thị lực không tốt thì không thể nhận ra sự tồn tại của ông ta.
Ngô Văn Đào đưa tay sờ cằm.
Mắt hắn cứ đảo qua đảo lại giữa Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy.
“Hai người nói xem tôi nên ăn ai trước đây? Hai người nhìn đều rất ngon miệng!”
Hai tay của Cố Ngôn Hy và Hứa Mộc Tình đều bị cột ra sau lưng.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đứng đó không nói lời nào.
Cố Ngôn Hy trừng to đôi mắt xinh đẹp nói với Ngô Văn Đào: “Chuyện này là do tôi mà ra, người anh muốn là tôi, anh thả cô Hứa ra đi!”
Ngô Văn Đào mỉm cười đứng dậy đi đến trước mặt Cố Ngôn Hy.
“Bốp!”
Hắn tát lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Cố Ngôn Hy.
Sau đó hắn giơ tay túm lấy mái tóc dài của Cố Ngôn Hy, kéo mặt cô sát lại trước mặt.
“Con đàn bà thối tha, mày tưởng mày thật sự là bảo bối à”
“Trong mắt bổn công tử, mày cũng chỉ đáng giá một món đồ chơi dùng một hai lần mà thôi!”
‘Vừa nói Ngô Văn Đào vừa đẩy Cố Ngôn Hy ra.
Sau đó hắn dạng hai chân, vỗ đùi nói với Cố Ngôn Hy: “Bây giờ quỳ xuống, kéo khóa quần tao ra, phục vụ bổn công tử cho tốt.”
Cố Ngôn Hy cắn chặt răng giận dữ: “Anh đừng có nằm mơ! Tôi có chết cũng không làm ra loại chuyện như vậy!”
“Ha ha ha! Cô không làm đúng không, bây giờ bổn công tử cho cô một lựa chọn.”
“Hoặc là cô quỳ lại đây liếm bảo bối của tôi, hoặc là tôi cho người khác lên.”
“Cho mười hai cao thủ cùng chơi với cô.”
“Cô muốn phục vụ một mình tôi hay là cùng chơi với mười hai người họ?”
“Khốn nạn, trên đời này sao lại có loại khốn nạn như anh!”
Cố Ngôn Hy không nén được cơn giận: Lế nào những thế gia công tử các người thật sự có thể vô pháp vô thiên sao? Lẽ nào không có ai có thể quản được các người sao?”
“Ha ha ha…”
Ngô Văn Đào cười rú lên, trong tiếng cười của anh ta đầy vẻ khinh thường miệt thị chúng sinh.
“Trời là cái gì?”
tỜ, đây bổn công tử chính là trời.”
“Bổn công tử muốn cô sống thì sống, muốn cô chết thì cô phải chết.”
“Tôi muốn thế nào thì phải thế ấy”
“Cô muốn sống thì quỳ xuống liếm như chó cho tôi.”
“Nếu cô muốn chết, tôi cũng có mười mấy cách, có thể chơi cô đến chết”
Vừa nói Ngô Văn Đào vừa giơ tay chỉ Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói gì: “Còn cô nữa, cô cũng quỳ xuống cho tôi, cô liếm đằng sau cho.
tôi!”
Lúc này Hứa Mộc Tình nhìn thẳng vào Ngô Văn Đào.
Tuy trong lòng cô hoảng loạn nhưng vẻ mặt cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô gần từng câu từng chữ: “Chồng tôi nhất định sẽ đến cứu tôi”
“Cô nói Lý Hàng sẽ đến cứu cô, giờ tôi còn mong hắn xuất hiện ở chỗ này hơn hết.”
“Đợi lát nữa tôi sẽ kêu đội hộ pháp nhà tôi đánh đám thuộc hạ của Lý Hàng thành phế vật, băm nát thịt chúng.
trước mặt cô.”
“Tôi sẽ chặt hết tay chân Lý Hàng, sau đó chơi cô hết lần này đến lần khác trước mặt hắn!”
Ngô Văn Đào thè lưỡi liếm môi.
Nụ cười trên mặt hắn gian xảo dung tục: “Tôi chờ không nổi nữa rồi! Sao thằng phế vật Lý Hàng vẫn còn chưa xuất hiện vậy!”
Đúng lúc này, đội hộ pháp chia thành hai hàng đứng hai bên trái phải đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về cửa nhà kho.
Cánh cửa lập tức bị đá tung từ bên ngoài.
Mười mấy người đàn ông sải bước vào.
Dẫn đầu là Lý Nhị Ngưu, kế đến là Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và đám người Chó Chết.
Trong đó còn có hai người phụ nữ là Trần Quả và Lôi Phi Phi.
Ngô Văn Đào nhìn qua một lượt, phát hiện không có Lý Hàng, lập tức phá lên cười.
“Thằng hèn Lý Hàng đâu, sao bổn công tử không thấy hắn?”
“Lẽ nào thằng phế vật này sợ quá trốn mất, cử đám tiểu tạp chủng chúng mày đến nộp mạng?”
Nhóm người Lý Nhị Ngưu không nói gì, bọn họ ai cũng lạnh mặt, khắp người từ trên xuống dưới tỏa ra một khí thế vừa lớn mạnh vừa ác liệt.
Nhóm người càng ngày càng đến gần.
Ngô Văn Đào phất tay: “Giết chết bọn chúng! Vứt ra thùng rác bên ngoài!”
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, hai hàng hộ pháp lập tức chỉnh tê xông về phía đám Lý Nhị Ngưu.