“Là do cơ duyên trùng hợp mới khiến Ninh Châu trở thành hiện trạng như bây giờ.”
Ngô Văn Đào bị Lý Hàng đánh một trận, cảm giác mất hết mặt mũi.
Bây giờ hắn tìm đủ cách muốn quay lại báo thù.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba, lúc trước chẳng phải ba vẫn luôn nói, bây giờ Ninh Châu phát triển càng ngày càng nhanh, vị trí địa lý cũng vô cùng quan trọng.”
“Nếu chúng ta có thể lấy được Ninh Châu trước, vậy thì gia tộc chúng ta sẽ càng tiến thêm một bước: “Trực tiếp có thể sánh vai với mười gia tộc lớn ở Thượng Hải, thậm chí vượt qua bọn họ.”
“Đây là cơ hội ngàn năm hiếm có đấy.”
“Nếu ba đã nghỉ ngờ Lý Hàng, vậy thì chúng ta trực tiếp cử người giết hắn, đánh úp Ninh Châu, thế chẳng phải có thể điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi sao?”
Ngô Chính Đức kiềm chế không đánh thằng con trai xốc nổi, lạnh lùng nói: “Óc heo của con cũng có thể nghĩ ra cách này cơ đấy”
“Con tưởng các tinh anh thế gia khác sẽ không nghĩ ra sao?”
“Tại sao bọn họ đều án binh bất động?”
“Là vì hiện giờ mọi người đều đang đợi tin tức của Lý gia ở phương bắc!”
“Chỉ cần có thông tin chính xác, ít nhất sẽ có mười mấy.
thế gia đồng loạt ra tay, trong nháy mắt sẽ phân chia sạch sẽ gọn ghế Ninh Châu!”
Ngô Chính Đức giơ tay chỉ vào Ngô Văn Đào.
Thấy Ngô Văn Đào không phục, lập tức cảnh cáo: “Con là con trai ruột của ba, ba mới tha cho con vụ làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy”
“Bắt đầu từ giờ, hãy quên chuyện xảy ra ở Ninh Châu đi.”
“Nếu không con tự gánh lấy hậu quả.”
Bề ngoài Ngô Văn Đào đồng ý, nhưng vừa quay người hắn liền lái xe đi đến nhà cũ của Ngô gia.
Cha không ủng hộ, nhưng ông nội nhất định sẽ giúp hắn!
Là đứa cháu nhỏ nhất trong gia tộc, từ nhỏ Ngô Văn Đào.
đã được ông nội là Ngô Chí Vinh yêu thương bảo bọc.
Chỉ cần là yêu cầu của Ngô Văn Đào, Ngô Chí Vinh sẽ luôn đáp ứng.
Lúc này, Ngô Văn Đào đang đứng ngoài thư phòng.
Hắn lấy thuốc nhỏ mắt trong túi, nhỏ hai giọt vào mắt.
Sau đó, hắn ôm khuôn mặt bị Lý Hàng đánh sưng vì khóc lóc đi vào phòng.
“Ông nội, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Ngô Chí Vinh đang bình thản ngồi yên lặng đọc sách trong thư phòng.
Vừa nghe thấy tiếng khóc của Ngô Văn Đào, ông ta lập tức hoảng loạn, vội vã đứng dậy.
Ông dìu Ngô Văn Đào ngồi lên sofa, hỏi với vẻ quan tâm: “Cháu ngoan sao thế?”
“Ông nội, ông nhìn xem mặt cháu có gì thay đổi không?”
Ngô Chí Vinh nhìn kỹ lại, đột nhiên vẻ mặt kinh ngạc: “Mặt cháu sao lại sưng lên vậy? Mau nói cho ông nội nghe, ai đánh cháu ra nông nỗi này?”
“Ông ơi, là một thằng khốn tên Lý Hàng làm”
“Hắn không chỉ đánh mặt cháu sưng vù trước mặt bao.
nhiêu người.”
“Hơn nữa, hắn còn phế cả hai tay vệ sĩ mà ông cử đến cho cháu.”
“Ông ơi, thằng này coi trời bằng vung, hắn hoàn toàn không coi Ngô gia chúng ta ra gì cả.”
“Cháu mấy lần nói với hắn rằng ông là ông nội của cháu, nhưng ông biết hắn nói thế nào không?”
Sắc mặt Ngô Chí Vinh càng ngày càng tối lại.
Trong mắt dần dần tỏa ra sát khí mạnh mẽ.
Ngô Chí Vinh trầm giọng nói: “Cháu ngoan, nói hết những gì cháu biết cho ông nghe”
Nghe câu này, Ngô Văn Đào mừng thầm trong lòng, lập tức thao thao bất tuyệt thăm mắm dặm muối: “Tên khốn đó hoàn toàn xem thường Ngô gia chúng ta, hắn nói con là tiểu tạp chủng, nói ông nội là lão tạp chủng…”
“Rầm!”
Ngô Chí Vinh đập mạnh lên trên bàn trà bằng gỗ bên cạnh.
Kèm theo tiếng rầm.
Bàn trà bằng gỗ không suy suyển gì hết.
Nhưng sàn đá cẩm thạch dưới bốn chân bàn trà lập tức rạn nứt!
Cách sơn đả ngưu!
Nội công quá thâm hậu!
Ngô Chí Vinh này là một cao thủ nội gia.
“Lý nào lại thế! Thằng ranh con ở đâu ra lại dám ngông cuồng như vậy? Hắn có nói với con sư môn và gia tộc sau lưng hắn không?”
Ngô Văn Đào khẽ đảo mắt: “Hắn không nói thật với Ngô Chí Vinh những lời Ngô Chính Đức nói trước đó.”
Mà chọn một câu đơn giản nhất: “Ông nội, tên chó chết đó thì lấy đâu ra sư môn với gia tộc chứ?”
“Hắn chỉ là một thằng ở rể hạ tiện thôi”
“Có thể lúc trước hắn xin ăn, gặp được kỳ ngộ, được cao.
thủ nào đó truyền thụ cho vài chiêu, sau đó dương oai diễu võ ở Ninh Châu, ức hiếp người khác”
“Ông nội, bây giờ Ninh Châu đang nước sôi lửa bỏng, rất nhiều người đều đã bị hắn khống chế”
“Mọi người đều hoang mang lo sợ, mỗi ngày đều rất bất an: “Ông nội, từ nhỏ ông đã dạy dỗ cháu, nam nhi nhà họ Ngô chúng ta không những phải khôn ngoan nhanh nhẹn, mà còn phải có dũng khí dám tranh giành với thiên hạ”