Tài xế là một phụ nữ nhìn rất bình thường.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài, thân hình gợi cảm, đeo khẩu trang ngồi trên ghế phụ.
Sở dĩ hắn xác định cô ta rất xinh đẹp là bởi vì dù đeo.
khẩu trang cũng không che được ngũ quan xinh đẹp của cô.
Đặc biệt là đôi mắt của cô ta, cùng với hàng mi chớp mắt như biết nói.
“Chào anh, lúc nấy là chúng tôi không đúng, mong anh thứ lỗi”
Giọng nói của cô ta rất dễ nghe, giống như đang hát.
“Không sao, các cô lái xe chú ý một chút, không phải ai cũng dễ tính như chúng tôi đâu.”
Nói xong Chó Chết quay đi.
“Anh ơi, xin hỏi các anh muốn đi Ninh Châu phải không?”
Chó Chết dừng bước, khẽ gật đầu: “Không sai.”
Cô gái đeo khẩu trang dùng giọng nói dễ nghe hỏi: “Xin hỏi Ninh Châu có thật là cấm địa không?”
“Có phải chỉ cần chúng tôi vào Ninh Châu thì sẽ không bị người khác ức hiếp không?”
Chó Chết gật đầu: “Không sai”
“Cảm ơn đại cai”
Cô gái đeo khẩu trang nói cảm ơn xong lao vút về phía Ninh Châu.
Lúc này, một đàn em hỏi Chó Chết: “Anh Chó, con bé đeo khẩu trang lúc nãy hình như là ca sỹ n ng Cố Ngôn Hy hay sao ấy. Bây giờ trên ti vi áp phích toàn là cô ta.”
Chó Chết đang định mở miệng.
“Soạt!”
“Soạt!”
“Soạt!”
Đột nhiên ba chiếc xe phóng vụt qua họ!
Dẫn đầu là chiếc Koenigsegg ngoại nhập trị giá hơn bốn mươi triệu!
Phía sau mà hai chiếc Hummer trị giá mấy triệu cũng phóng nhanh không kém!
Chó Chết cau mày.
“Anh Chó, biển số xe chiếc Koenigsegg lúc nấy nhìn quen lắm.”
“Hình như là xe của Ngô Văn Đào – Tam công tử của Ngô gia!”
“Nghe nói Tam công tử của Ngô gia vẫn đang theo đuổi Cố Ngôn Hy”
“Cố Ngôn Hy gấp gáp chạy về Ninh Châu chác là đi tránh nạn”
“Nhưng cho dù Ninh Châu là cấm địa, cũng không cấm nổi Tam công tử của Ngô gia!”
Ngô gia là đệ nhất thế gia ở thành phố Cô Tô, nếu ở Thượng Hải cũng được tính là gia tộc lớn hạng nhất.
Ngô gia chiếm cứ Cô Tô đã mấy trăm năm, xứng đáng là đệ nhất gia tộc.
“Anh Chó, tên Ngô Văn Đào này nổi tiếng kiêu căng hống hách”
“Ở Cô Tô không có chuyện gì hắn không dám làm”
“Ở Thượng Hải hắn cũng là công tử bột số một, bây giờ đến một nơi nhỏ bé như Ninh Châu, không chừng cả Ninh Châu đều bị hắn lật đổ”
Chó Chết vỗ vai đàn em: “Hắn sẽ sớm biết được thế nào gọi là cấm địa Ninh Châu thôi.”
Trong chiếc Audi màu đỏ.
Cố Ngôn Hy liên tục giục quản lý Phương Văn Văn.
“Nhanh lên! Phía trước là thành phố rồi, sau khi vào đến thành phố thì đừng đi đường lớn, chuyển sang đi đường nhỏ!”
Quyết sách của Cố Ngôn Hy là đúng.
Phương Văn Văn không thông thạo địa hình Ninh Châu, cám đầu rẽ loạn xạ.
Cũng chính vì vậy mà Ngô Văn Đào đã mất dấu họ.
“Phế vật! Phế vật! Phế vật!”
Sau khi vòng vèo hơn nửa tiếng ở thành phố, Ngô Văn Đào bực bội chửi rủa.
Tay hắn không ngừng đánh lên đầu tài xế.
Mặc dù đầu tài xế đã bị đánh đến chảy máu nhưng cũng vẫn cúi đầu im lặng, mặc kệ máu tươi nhỏ giọt từ trên trán xuống.
“Lúc nãy tao đã nhìn thấy đuôi xe của con nhỏ đó rồi, thế mà mắt trước mắt sau để mất dấu nó, mày nói bổn công tử nuôi lũ phế vật chúng mày có ích gì?”
“Tam công tử bớt giận, Ninh Châu này cũng không lớn, Cố tiểu thư là người sống sờ sờ, muốn tìm cô ta cũng không khó.”
Một nam thanh niên mặc đồ Trung Sơn, bên trên thêu một con rồng, hai tay khoanh trước ngực, ngồi ở hàng ghế sau nói.
Hắn lạnh lùng như đá.
Hắn sắc bén như dao.
định phái tìm thấy cô ấy Khắp người hắn từ trên xuống dưới toát ra một khí tức mạnh mẽ.
Ngô Văn Đào nghe được lời hản, lập tức giơ tay tát lên đầu tài xế.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Lập tức kêu người xuống xe.
tìm con tiện nhân Cố Ngôn Hy về đây cho tao!”
“Bổn công tử bây giờ không nhịn nổi nữa rồi.”
“Trước khi trời tối nhất định phải tìm được cô ta cho tao!”