Kết quả không ngờ, ba đội viên mới lên này, nhìn thì có vẻ tầm thường.
Nhưng cũng vô cùng hung hãn!
Đây mà là người ư?
Bọn họ hoàn toàn không phải là người!
Bọn họ là mãnh thú!
Và đứng đầu đám mãnh thú này là thú vương Lý Hàng!
Biệt thự của Tiền gia ở Thượng Hải.
Tiền Thành Hào u ám về đến nhà.
Tiền Gia Bình và Tôn Mạn Lợi đều không ở nhà.
Khi đi ngang qua phòng của Tiền Gia Bình, ông ta nhìn thấy một người làm đang lén lút dọn ga giường cho Tiền Gia Bình, “Ông đang làm gì ở đó vậy?”
Đột nhiên nghe giọng nói của Tiền Thành Hào, người làm kia giật nảy người lên.
Người làm vội nhét một thứ vào trong túi.
Sau đó run rẩy quay người lại: “Lão gia về rồi ạ”
“Lúc nãy ông giấu cái gì vào trong túi áo đấy? Đưa ra đây.
xem”
Lúc này Tiền Thành Hào giống như một con mãnh thú muốn ăn thịt người.
Chỉ một ánh mắt đã khiến người làm sợ hãi toàn thân run rẩy.
Người làm quỳ thụp xuống trước mặt Tiền Thành Hào: “Lão gia, tôi không có ăn trộm gì hết.”
“Chiếc bông tai kim cương này tôi phát hiện trên giường của công tử:’ Người làm lấy từ trong túi ra một chiếc bông tai nạm kim cương.
Khi nhìn thấy chiếc bông tai này, Tiền Thành Hào lập tức nhíu mày.
Bởi vì chiếc bông tai này là quà sinh nhật tháng trước ông ta vừa mới tặng cho Tôn Mạn Lợi.
Thời gian gần đây, Tôn Mạn Lợi luôn đeo đôi bông tai kim cương này.
Nhưng vấn đề là tại sao nó lại xuất hiện trên giường của Tiền Gia Bình, con trai lớn của ông ta?
Hai ngày nay, Tiền Thành Hào ở bên ngoài không về nhà, lẽ nào…
Tiền Thành Hào đoạt lấy chiếc bông tai từ tay người làm.
Vừa đúng lúc dưới lầu vang lên tiếng nói chuyện của Tôn Mạn Lợi và Tiên Gia Bình.
Tiền Thành Hào từ trên lầu đi xuống, đứng ngay cầu thang.
Nhìn thấy hai người Tôn Mạn Lợi và Tiền Gia Bình sánh vai bước vào.
Tiền Gia Bình vô cùng chu đáo, đón lấy áo khoác và túi xách đất tiền của Tôn Mạn Lợi.
Khi ngón tay chạm vào nhau, hai người mỉm cười liếc mắt đưa tình.
Cảnh tượng như thế này bình thường Tiền Thành Hào cũng thường nhìn thấy, Nhưng không biết tại sao hôm nay ông ta lại cảm thấy vô cùng nhức mắt.
Thấy Tiền Thành Hào đứng ở cầu thang, Tiền Gia Bình hơi ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Tiền Gia Bình nở nụ cười: “Ba, giờ này ba ở nhà, thật là hiếm thấy”
“Con với mẹ vừa từ bệnh viện về.”
“Bác sỹ nói bệnh tình của em trai có chuyển biến tốt, hơn nữa chúng ta đã liên lạc với chuyên gia nước ngoài…”
Tiền Gia Bình nói rất nhiều.
Nhưng Tiền Thành Hào không quan tâm đến điều này.
Ông ta ngồi trên sofa, ánh mắt u ám nhìn Tiền Gia Bình: “Giờ này chắc ba anh em Hắc Hổ cũng sắp về rồi nhỉ.”
Tiền Gia Bình gật đầu, anh ta rút điện thoại gọi cho Hắc Hổ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông điện thoại.
Tiền Gia Bình cười nói: “Không ngờ ba anh em họ đã đến cửa rồi”
“Hắc Hổ quả không hổ danh là trợ thủ đắc lực của ba, hiệu quả làm việc đúng là cao”
Lúc này, cửa mở ra.
Thế nhưng, ba anh em Hắc Hổ ngày thường oai phong.
lãm liệt, bây giờ lại được mấy vệ sĩ khiêng vào!
“Chuyện gì thế này?”
Tiền Thành Hào đứng bật dậy.
Ông ta nhìn ba anh em Hắc Hổ nằm thẳng đuột dưới đất bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Xương cốt toàn thân ba người này đều bị đánh gãy, thương tích đầy mình!
Ba anh em Hắc Hổ theo Tiền Thành Hào hai mươi mấy năm, trải qua bao trận hỗn chiến lớn nhỏ, tuy trên người có vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ thảm bại như: bây giờ.
Trong ba anh em, chỉ có tình trạng của Hắc Hổ là khá hơn một chút.
Tay trái của hắn ta vẫn còn có thể động đậy, lúc này Hắc Hổ chầm chậm nhấc tay chỉ vào Tiền Gia Bình bên cạnh.
“Đại công tử, sao cậu phải làm như vậy?”