“Phế vật! Phế vậtI!”
“Lý Hàng mày chết chắc rồi! Tôn gia sẽ không tha cho mày!”
Ngọn lửa dữ dội dậy sóng gió, chỗ tiền này càng đốt càng bùng cháy!
Lửa sáng rực trời!
Tiếng gió vù vùi!
Lý Hàng đứng ngược gió, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt uy nghiêm của anh.
Anh đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Chính Quốc.
“Hựt”
Tô Chính Quốc đang gào rú, cổ họng như bị ai siết chặt, đột nhiên im lặng!
Lý Hàng nhìn Sói cô độc.
“Để lại một cánh tay thì có thể cút đi”
Sói cô độc không chút do dự, tay phải rút đao, vung tay chém xuống!
“Hựit”
Hán hự lên một tiếng, nửa cánh tay trái rơi thẳng xuống đất.
Sói cô độc đã bị phế tay trái, sự nghiệp sát thủ của hẳn cũng chấm dứt từ đây!
Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng đã giữ được mạng!
Sói cô độc nhặt cánh tay bị chặt, nhanh chóng biến vào trong bóng đêm.
Lúc này, giọng của Lý Hàng theo gió vang dội bốn bề.
“Kẻ nào đến Ninh Châu của ta làm điều phi pháp”
“Giết!”
“Kẻ nào đụng đến tính mạng của anh em ở Ninh Châu ta: “Giết!”
Ninh Châu đất cấm!
Trong phút chốc, từ vựng vô cùng đặc biệt này bát đầu không ngừng ấp ủ và truyền tai nhau.
Sau khi Sói cô độc báo cáo với tổ chức, ngay đêm đó,tổ chức Huyết thủ lập tức rút toàn bộ sát thủ ở Trung Quốc về!
Vua sát thủ lập tức phát lệnh cấm.
Bất cứ sát thủ nào đến Ninh Châu.
Chết!
Đêm.
Đêm tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Trong thư phòng tối tăm, Tô Chính Quốc lặng lẽ ngồi sau chiếc bàn đọc sách bằng gỗ lim.
“Lão gia, bên ngoài đã bị bao vây, ông nên đến đường hầm trốn đi đi”
Quản gia trung thành tận tụy đứng bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Không đi được nữa rồi, cho dù tôi trốn thoát được khỏi Giang Châu thì người của Bổn gia cũng sẽ không tha cho tôi.”
Nói đến đây, nét mặt Tô Chính Quốc càng ngày càng hung ác.
Lộ ra một nụ cười điên cuồng.
“Tô gia coi như hết rồi.”
“Nhưng ta sẽ không để cho Lý Hàng sống dễ chịu!”
“Tập đoàn Lăng Tiêu của hắn muốn chiếm cứ tỉnh thành, hừ, đúng là nằm mơI”
“Cho dù ta có chết thì cũng không chắp tay nhường cơ ngơi vất vả xây dựng được cho kẻ khác!”
Tô Chính Quốc lấy một tập tài liệu từ trong ngăn bàn ra đưa cho quản gia.
“Lão gia, đây là…?”
Quản gia ngẩn người khi nhìn thấy những tài liệu này.
Tùy tiện lấy một phần trong số này cũng đủ để người bình thường ăn chơi hết đời!
“Đây là tất cả sản nghiệp của Tô gia, ông đi Thượng Hải tìm Tiền Thành Hào – gia chủ của Tiền gia”
“Sản nghiệp của Tô gia đều cho ông hết, điều kiện duy nhất là thôn tính tập đoàn Lăng Tiêu và giết chết Lý Hàng!”
““Khụ khụ khụ…
Đang nói, Tô Chính Quốc đột nhiên ho dữ dội.
Ông ta vừa ho vừa nôn ra máu.
Quản gia đứng cạnh thấy vậy, mặt biến sắc: “Lão gia, ông..’ Tô Chính Quốc trợn mắt, đồng tử đột ngột giãn to.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi, ta đã không còn lối thoát rồi, ta sẽ cùng sống chết với cái nhà này.”
Trong khi nói, một dòng máu đen chảy ra từ khóe miệng Tô Chính Quốc.
Đồng thời, ông ta châm lửa tự đốt cháy thư phòng.
Quản gia vội vã chạy khỏi thư phòng, đi qua đường hầm rời khỏi biệt thự Tô gia.