Vụ oan cho tập đoàn Lăng Tiêu Trước tiên chúng ta phải dụ rắn ra khỏi hang, sau đó xâm nhập vào lòng địch, cuối cùng…”
Nói đến đây, Tô Chính Quốc giơ tay đặt lên trước cổ mình làm một động tác cắt cổ.
Tiếp đó, Tô Chính Quốc nói với đám người một phương.
án vô cùng hiểm ác.
“Thế này e rằng không tốt lắm, làm ăn ra làm ăn, nếu liên quan đến mạng người thì hơi quá”
Một người đàn ông trung niên tướng mạo thật thà nghe cách của Tô Chính Quốc xong thì vội lắc đầu.
Người này là Ngô Kiến Quốc.
Ông ta không giống với những ông chủ ở đây.
Ông ta trắng tay gây dựng sự nghiệp, làm ăn vẫn luôn thật thà biết điều, kinh doanh dựa vào chữ tín.
Hôm nay ông bị bạn bè lôi kéo đến đây.
Vốn dĩ ông là người đầu tiên chủ động liên lạc với tập đoàn Lăng Tiêu khi họ đến tỉnh thành phát triển.
Kết quả bị mấy người bạn ngăn cản, cho nên mới theo.
bọn họ đến trang viên của Tô Chính Quốc.
Tô Chính Quốc nhìn Ngô Kiến Quốc một cách lạnh lẽo: “Ông chủ Ngô, nếu lúc này ông còn nói đạo lý với bọn họ thì cuối cùng người chết chắc chắn là ông!”
Ngô Kiến Quốc nói: “Tôi cảm thấy con người chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu rất tốt, lúc trước tôi đã từng gặp ông ấy, đâu có quá đáng như mọi người nói đâu.”
Trong mắt Tô Chính Quốc lóe lên một tia thù : “Cháu trai tôi mang theo thành ý đến Ninh Châu, cứ tưởng sẽ hợp tác thành công với bọn họ, nhưng kết quả thì sao?”
“Bọn họ lại đi giết cháu tôi! Bọn họ là một lũ sài lang!
Bọn họ sẽ gặm các người đến xương cũng không nhải!”
Ngô Kiến Quốc há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn câm miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngô Kiến Quốc, đáy mắt Tô Chính Quốc lóe lên sát ý.
Sau khi kết thúc buổi họp mặt, đợi những ông chủ này rời đi, Tô Chính Quốc nói với quản gia bên cạnh.
Ông lập tức sai người đi xử Ngô Kiến Quốc cho tôi, sau đó vu oan cho tập đoàn Lăng Tiêu!”
“Vâng!”
Nhìn quản gia rời đi, nụ cười của Tô Chính Quốc càng ngày càng hung ác.
“Tập đoàn Lăng Tiêu, lúc trước các người rụt cổ ở Ninh Châu nên ta không động được.”
“Bây giờ các người đã đến tỉnh thành, vậy các người cứ đợi ta cắt từng miếng thịt trên người các người xuống đi”
Ngay sau đó, Tô Chính Quốc nói với một người bên cạnh: “Đi, lập tức gọi Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tứ đến đây, cứ nói ta có chuyện quan trọng cho bọn họ làm!”
Sau khi chuyển nhà, cuộc sống của Liễu Ngọc Phần Và Hứa Hiếu Dương tốt lên trông thấy.
Đặc biệt là đời sống tình cảm riêng tư của hai người, thật sự ngọt ngào như keo như sơn.
Hứa Hiệu Dương còn bắt Triệu Tứ chạy khắp các tiệm tạp hóa, bất kể là loại siêu mỏng hay dày, mỗi loại đều mua vài hộp.
Cuộc sống của mọi người đều rất rực rỡ.
Đầy đủ ấm nol “Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại của Hứa Mộc Tình đổ chuông.
Trong điện thoại, Trương Hiểu Bình đã khóc không ra tiếng.
Cô nức nở nói ngắt quãng với Hứa Mộc Tình: “Tổng…
tổng giám đốc, chị mau đến đây, mau đến đây!”
“Lương Sinh…Lương Sinh nhảy lầu rồi!”
“Làm sao đây, phải làm sao đây!”
Ẩm!
Hứa Mộc Tình tái mặt!
Chuyện này sao có thể chứ?
Cô vội vã hỏi Trương Hiểu Bình ở đầu dây bên kia: “Em không đùa với chị đấy chứ? Hà Lương Sinh sao có thể nhảy lầu được?”
“Tối qua cậu ấy còn gọi cho chị khoe rằng vừa đàm phán xong hợp đồng với hai nhà cung cấp mà”
“Bọn chị còn đang đợi cậu ấy về để ăn mừng mài!”
“Sao cậu ấy lại chết? Tại sao cậu ấy lại nhảy lầu? Tại sao chứ?”
Hứa Mộc Tình bịt miệng, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cô không làm chủ được cảm xúc, cả người dựa hẳn vào Lý Hàng.
Lý Hàng đưa tay đỡ lấy cơ thể mềm yếu nhỏ bé của Hứa Mộc Tình.
Hà Lương Sinh chết rồi!
Hà Lương Sinh vốn đang triển khai nghiệp vụ ở tỉnh thành lại đột nhiên xuất hiện ở tầng thượng trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhảy lầu tự sát!
Chết ngay tại chỗ!