Cả người cô như hòa vào trong cơ thể Lý Hàng, không thể rời xa.
Giây phút này, Trương Hiểu Bình đứng ở ngoài cửa vội vàng lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Trong mắt Trương Hiểu Bình đã ngập tràn yêu thương.
Cảm động quái Khi Trương Hiểu Bình quay đầu lại, cô giật nảy người.
Bởi vì không biết từ lúc nào, Hứa Hạo Nhiên đã đứng sau lưng cô, trong tay còn đang cầm một cây bút và một quyển vở.
Trương Hiểu Bình đang định nói thì Hứa Hạo Nhiên đã lập tức bịt chặt miệng cô và nói nhỏ: “Đừng kêu đừng kêu”
“Nếu mà phá hỏng chuyện tốt của anh rể tôi thì e rằng cả hai chúng ta đều sẽ bị anh rể treo lên làm thịt hun khói đó”
Hứa Mộc Tình thấy Hứa Hạo Nhiên viết nguệch ngoạc: trên quyển vở, bất giác tò mò hỏi: “Anh đang làm gì đó?”
“Chiêu tán gái này của anh rể tôi quả thật quá cao minh, tôi phải mau chóng ghi chép lại”
“Sau này tôi có thể theo đuổi được đại mỹ nữ hay không đều phải nhờ vào anh rể rồi.”
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chớp chớp mắt.
Cậu ta nhìn Trương Hiểu Bình rồi mỉm cười: “Hiểu Bình, hai chúng ta…”
“Không có khả năng, anh không phải gu của tôi.”
Trương Hiểu Bình quay ngoắt đi.
Hứa Hạo Nhiên bất lực dựa vào tường, nhìn theo bóng lưng Trương Hiểu Bình dần xa, bất giác lâm bầm.
“Tôi là một con cá nấu dưa chua”
“Vừa chua vừa tệ vừa dư thừ: Tỉnh thành, Hội Quán Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường lập tức trở về tỉnh thành.
Khi hai người vội vã đi vào phòng khách lại phát hiện Điền Nhất Đao đang ngồi yên lặng trên bộ sofa gỗ lim mà thường ngày Đao Gia vẫn ngồi.
Vừa nhìn thấy dáng điệu này của Điền Nhất Đao, Điền Minh Cường lập tức gầm lên: “Hỗn xược!”
“Điền Nhất Đao, đó là vị trí mà mày có thể ngồi lên sao?
Lập tức đứng dậy cho tao!”
Điền Nhất Đao ngồi trên sofa gỗ lim cười lạnh lẽo.
Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường, lạnh lùng nói: “Nhiều năm trước, khi tao vừa mới đi theo Đao Gia, ông †a từng nói với tao một câu.”
“Thế gian này cá lớn nuốt cá bé, tất cả sinh vật đều sẽ già đi”
“Vua chúa cũng sẽ bị thế hệ mới thay thế”
“Đao Gia đã già rồi, bây giờ Hội Quán Kim Đao là của tao”
Điền Minh Cường lập tức quát lên: “Mày nói láo!”
“Cho dù là Đao Gia thật sự có gì bất trắc, thì Hội Quán Kim Đao này cũng là của đại tiểu thư”
“Liên quan quái gì đến người ngoài như mày”
“Nếu mày còn không đứng dậy cho tao thì đừng trách tao không khách khí”
Điền Nhất Đao đặt bội đao lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường cười lạnh.
“Mày không khách sáo với tao, con mẹ mày là cái thá gì chứ?”
“Còn tưởng mình là Tứ Đại Thiên Vương của tỉnh thành sao, không còn Đao Gia bảo hộ, mày chỉ là một đống cứt chó thôi”
Điền Minh Cường không nhịn được nữa gầm lên.
Đồng thời vung tay đấm thẳng về phía Điền Nhất Đao.
Khoảnh khắc Điền Minh Cường tung nắm đấm, Điền Nhất Đao sững sờ.
Bởi vì hắn phát hiện tốc độ của Điền Minh Cường đã nhanh hơn trước khá nhiều.
Nhưng Điền Minh Cường suy cho cùng vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ thấy cơ thể Điền Nhất Đao khẽ lắc qua.
Hắn tránh được cú đấm của Điền Minh Cường, đồng thời †ay phải rút đao.
Lưỡi đao lóe lên lao vút đi.
Chớp mắt đã chém mạnh vào cổ Điền Minh Cường.
Thế nhưng hiệu quả một nhát lấy mạng mà Điền Nhất Đao mong đợi lại không đạt được.
Trên lưỡi đao không hề mang lại cảm giác chém vào đồ vật.
Điền Minh Cường thế mà lại tránh được đòn tất sát này của Điền Nhất Đao.
Điền Nhất Đao kinh ngạc, nhìn Điền Minh Cường đã lùi lại.
Hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ với sự thay đổi của Điền Minh Cường.
“Mới mấy ngày không gặp mà phản ứng của mày đã trở nên nhanh nhẹn hơn trước khá nhiều đấy.”
Đừng nói là Điền Nhất Đao, ngay cả Điền Minh Cường cũng tự cảm thấy kinh ngạc.
Ông ta nghĩ rằng nhát đao lúc nãy anh ta hoàn toàn không thể tránh nổi.
Thế mà cơ thể ông ta lại theo phản xạ né được.
Điền Minh Cường cho rằng điều này đồng nghĩa với việc.
Lý Hàng đã cứu mạng ông ta!
“Nhưng thế thì đã sao? Hôm nay mày vẫn phải chết ở đây”