Cuối cùng Lôi Vũ Giáp cũng gầm lên một tiếng tức giận.
Ông ta trút hết cơn giận trong lòng ra.
“Thịch! Thịch! Thịch!”
Lôi Vũ Giáp điên cuồng chạy đến.
Mỗi bước chân của ông ta đạp lên mặt đường bê tông đều phát ra âm thanh nặng nề.
Khí thế dâng trào, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân ông ta sát khí phừng phừng!
Tay phải ông ta vặn vẹo xương cốt toàn thân, phát ra tiếng nổ “rắc rắc”.
Cơ bắp ông ta phút chốc cuồn cuộn, toàn thân mang theo kình khí, cùng với khí thế trước giờ chưa từng có, đồn toàn bộ sức bùng nổ của bản thân tung ra một cú đấm thật mạnh vào Lý Hàng.
“Bịch!” Một cú đấm nặng nề!
Bay lên! Lôi Vũ Giáp bay lên!
Ông ta đến một cách giận dữ, nhưng bây giờ lại giống như con diều đứt dây, bay ngược trở lại.
Đập mạnh vào một chiếc xe, một nửa chiếc xe này đã bị ông ta đập lõm vào trong!
Lúc này, Lý Hàng di chuyển.
Anh bước lên phía trước một bước.
Khoảnh khắc ngón chân của anh chạm xuống nền bê tông.
Chỉ nghe một tiếng “cạch’, nền bê tông nhanh chóng nứt ra sụp xuống!
Rạn nứt! Nó nhanh chóng nứt toác như mạng nhện “Soạt!”
Một bóng người lao thẳng đến chỗ Lôi Vũ Giáp.
Lôi Vũ Giáp vừa mới đứng dậy từ khe hở vết lõm của xe, đồng tử lập tức giãn ra.
Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mắt thì một nắm đấm tung mạnh vào trán ông ta.
“Âm..”
Ông ta không còn nghe được gì nữa!
Trong đầu chỉ còn âm thanh vo ve như tiếng ong bay lượn.
‘Và tầm nhìn của Lôi Vũ Giáp cũng chỉ nhìn thấy Lý Hàng chầm chậm đưa tay phải lên.
Tay của anh mềm mại, từ tốn giống như những đám mây cưồn cuộn trên bầu trời xanh.
Tay của Lý Hàng nhẹ nhàng, chậm rãi vỗ vào lồng ngực.
của Lôi Vũ Giáp.
“Pằng!”
Bay lên!
Cơ thể của Lôi Vũ Giáp bất động.
Nhưng chiếc xe địa hình ở phía sau ông ta lại giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đụng vào, nó bay sang ngang, lộn liên tiếp mấy vòng, văng xuống ruộng cách đó mấy chục mét!
“Khụ, khụ khụ!”
Sau hai tiếng ho, đôi chân của Lôi Vũ Giáp mềm dần, quỳ xuống trước mặt Lý Hàng.
Ông ta cúi đầu, máu từ khóe miệng trào ra, hai mắt từ từ nhắm lại.
Giây phút này, bốn bề yên lặng một cách đáng sợ!
Ông vua của thế giới ngầm – Lôi Vũ Giáp…chết rồi!
Giờ này phút này, trong đầu của tất cả những người còn sống sót đều chỉ có một ý nghĩ.
Ninh Châu thật sự là vùng đất cấm!
Lý Hàng, không thể chọc đượ!
c “Cái gì? Chết sạch rồi?”
Trong trang viên biệt thự nhà họ Tô, Tô Chính Quốc kinh ngạc nhảy dựng lên khỏi sofa.
“Sao có thể như vậy được? Người đó là Lôi Vũ Giáp đấy!”
“Là ông vua của thế giới ngầm mà ngay cả Đao Gia cũng còn phải kiêng dè vài phần, sao có thể chết ở một nơi như Ninh Châu chứ?”
Quản gia gãi đầu đứng bên cạnh, ông ta không biết nên nói gì, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt.
“Lôi Vũ Giáp và em trai ông ta đều chết hết rồi.”
“Ông ta mang đến hơn bốn trăm tinh anh, cũng đều chết hết trên đường tới đó rồi.
“Những kẻ còn sống sót, chỉ cần nghe đến hai chữ Ninh Châu đều sẽ run lẩy bẩy, giật mình sợ hãi”
Nghe vậy, Tô Chính Quốc cầm tách trà quăng mạnh xuống đất: “Cục tức này ta tuyệt đối không thể nuốt trôi, †a nhất định khiến Lý Hàng phải chết!”
Sắc mặt Tô Chính Quốc càng ngày càng kém.
Hiện giờ ông ta hận không thể phân thây Lý Hàng làm trăm mảnh.
Ông ta vội nói với quản gia bên cạnh: “Bây giờ ông lập tức đi đến Hoàng Hải, tìm gia tộc phía sau Lôi Vũ Giáp.”
“Nói chuyện Lôi Vũ Giáp chết tại Ninh Châu cho bọn họ nghe”
“Đồng thời tiết lộ chuyện Đao Gia đã bị bệnh nặng cho.
họ biết”
“Nếu lúc này bọn họ còn không đến, thì miếng bánh ngọt thế giới ngầm của tỉnh thành chúng ta sẽ bị người khác nuốt gọn”
Quản gia vừa nghe những lời này, bất giác giật mình, mồ hôi lạnh túa ra: “Lão gia, làm như vậy không được đâu, quá nguy hiểm”
“Gia tộc Ngụy Thị phía sau Lôi Vũ Giáp trước giờ làm việc ngang ngược bá đạo.”
“Nếu dụ bọn họ vào đây, vậy thì tỉnh thành của chúng ta sẽ bị bọn họ làm loạn long trời lở đất”
“Đến lúc đó, sản nghiệp của Tô gia cũng sẽ bị ảnh hưởng”
Mặt Tô Chính Quốc sầm lại nói: “Một chút ảnh hưởng này, lão phu vẫn có thể chống cự được, nhưng mối thù Lý Hàng giết cháu, ta nhất định phải báo thù!”