Hứa Mộc Tình giả bộ không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Lý Hàng vừa mở cửa, Diêu Nhược Nam đứng bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng nói với anh.
“Lôi Vũ Giáp sắp đến rồi, mọi người mau chạy đi.”
Lý Hàng bình tĩnh nói với người nhà: “Ba, mẹ, bà xã, con ra ngoài dạo một vòng, khoảng một tiếng nữa sẽ quay.
Về.
Nói xong, Lý Hàng bèn đón cửa bước ra ngoài.
Hứa Hạo Nhiên vội vã múa lưỡi bên cạnh: “Chị, chị xem, người ta vừa mới đến, anh rể liền đi ra ngoài, trong này chắc chắn có…”
“Bốp.”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Liễu Ngọc Phần đã đập lên đầu cậu ta một cái.
“Mẹ, con là con trai ruột của mẹ đấy.’ Hứa Hạo Nhiên ôm gáy, vẻ mặt ấm ức.
“Con mà còn nói xấu anh rể con nữa thì sau này không phải con mẹ nữa!”
Đến rồi! Lôi Vũ Giáp đến thật rồi!
Tổng cộng mấy chục chiếc xe, hơn bốn trăm sát thủ tinh nhuệ cường tráng, hùng dũng tiến đến!
Khi họ sắp tiến vào Ninh Châu, đột nhiên phát hiện có một chiếc xe công vụ Toyota đang đỗ trên con đường phía trước.
“Bọn họ đến rồi!”
Vẻ mặt Diêu Nhược Nam căng thẳng!
Cô nắm chặt tay, cả người căng như cung tên.
Lúc này, Lý Hàng tự mở cửa xe bước xuống.
Khi xuống xe, Lý Hàng đột nhiên hỏi: “Có hạt hướng dương không?”
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường bên cạnh đều ngây người lắc đầu.
Cần hạt hướng dương làm gì?
“Cho tôi mượn một đồng xu.”
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường càng ngây người.
Anh muốn một đồng xu làm gì?
Diêu Nhược Nam nghỉ hoặc đưa cho Lý Hàng một đồng xu.
Lý Hàng đón lấy đồng xu nói: “Dùng xong trả lại cô.”
Lúc này, Lý Hàng đã đứng ở giữa đường.
Gió thổi bay tà áo của Lý Hàng.
Gió lướt qua mái tóc Lý Hàng.
Anh đứng sừng sững ở giữa làn xe cộ qua lại.
Đứng một cách kiêu hãnh.
Lúc này ánh mắt Lý Hàng vô cùng kiên định.
Trong sự kiên định đó lại mang vẻ sắc sảo mạnh mẽ.
Anh sừng sững như núi, đứng giữa con đường bằng phẳng.
Gần rồi, gần đến rồi!
Lúc này, chiếc xe địa hình dẫn đầu đội xe của Lôi Vũ Giáp cách Lý Hàng chưa đến vài trăm mét!
“Đại ca, có một thằng ngu đứng ở giữa đường”
Khi Lôi Vũ Giáp nghe thuộc hạ báo cáo, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo cười.
“Tông chết”
“Vâng!”
Con trai chết, em trai cũng đã chết. Lúc này Lôi Vũ Giáp bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong tình huống này, ông ta càng bình tĩnh bao nhiêu thì càng chứng tỏ trong lòng ông ta sớm đã tràn đầy bão tố.
Chiếc xe càng ngày càng đến gần.
Lý Hàng chuyển động!
Khi chiếc xe địa hình cách Lý Hàng không đến một trăm mét.
Lý Hàng đột nhiên búng đồng xu trong tay ra.
Đó là một viên đạn ư?
Nhưng không nghe thấy tiếng súng!
Diêu Nhược Nam chỉ nhìn thấy một thứ giống như đạn được bắn bay ra.
Cực kỳ chính xác găm vào bánh xe phải của chiếc xe địa hình.
Chỉ nghe một tiếng ” Bụp!”
Bánh xe địa hình nổ tung.
Khoảnh khác bánh xe bị nổ, tài xế vội vã đạp thắng xe, xoay mạnh vô lăng.
Chiếc xe địa hình bị lật xe!
Lộn mấy vòng liên tiếp, cuối cùng đập mạnh vào một phiến đá to bên đường quốc lộ.
“Âm”
Chiếc xe phát ra tiếng nổ dữ dội.
Sóng khí cuộn trào, cuốn lấy tay áo và tóc của Lý Hàng.
Còn anh, sắc mặt bình thản.
Tiếng nổ của chiếc xe dẫn đầu khiến cả đội xe đồng loạt dừng lại.
Ngay sau đó, người trên xe ồ ạt như ong vỡ tổ nhanh chóng ào ra ngoài!
Những người này nhìn giống như mãnh thú bị bỏ đói mấy ngày, mắt tên nào cũng lộ rõ vẻ khát máu!
Đây chính là thuộc hạ đích ủa Lôi Vũ Giáp, bầy sói khiến người ta kinh hãi khiếp sợi