“Cả nhà Trương Diệu Diệu đều vô cùng tham tiền, nếu cậu Tô cho bọn họ ít tiền, bọn họ có thể bán đứng bất cứ ai: Nghe đến đây Tô Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: ‘Ả Trương Diệu Diệu đó là xe công cộng nghìn người cưỡi vạn kẻ ngủ cùng, loại tiện nhân này thì có ích gì chứ?”
“Cậu Tô, Trương Diệu Diệu không có ích, nhưng Liễu Hồng Hoa mẹ cô ta có ích! Liễu Hồng Hoa còn tham tiền hơn Trương Diệu Diệu.”
“Chỉ cần Liễu Hồng Hoa ở giữa làm cầu nối cho tập đoàn Tô Thị và tập đoàn Lăng Tiêu hợp tác với nhau.”
“Cậu Tô có thể lợi dụng dự án hợp tác này lừa Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đến tỉnh thành.”
Nghe đến đây, mắt Tô Phương Hoa vụt sáng.
Kế hoạch của tên Thôi Thiên Tứ này cũng thú vị đó.
Tô Phương Hoa đưa tay gõ gõ lên bàn, giọng điệu đã không còn cảm thấy phiền phức như lúc đầu.
Giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ sốt ruột: “Anh nói tiếp đi”
“Ngoài Lý Hàng và Hứa Mộc Tình, còn có một người cực kỳ quan trọn cũng phải đến.”
“Người này chính là Hứa Hạo Nhiên – em trai của Hứa Mộc Tình.”
“Tên nhóc này không học hành gì, suốt ngày chỉ ôm mộng trở thành minh tinh”
“Hơn nữa hắn còn ham mê cờ bạc, công tử có thể lợi dụng Hứa Hạo Nhiên, tách Lý Hàng ra khỏi Hứa Tình, sắp xếp một cái bãy khiến Lý Hàng nhảy vào!
“Đến lúc đó, cậu có thể vừa thưởng thức cảnh tượng Lý Hàng bị sát thủ mai phục từ trước đánh cho thừa sống thiếu chết.”
“Lại vừa có thể đùa giỡn thoải mái trên giường với Hứa Mộc Tình trước mặt Lý Hàng!”
Tô Phương Hoa cười nham hiểm: “Được! Chuyện này cứ thế mà làm!”
Tay Thôi Thiên Tứ cầm chiếc thẻ vàng Tô Phương Hoa đưa, tươi cười bước ra khỏi biệt thự.
Hắn ta bước lên con xe thể thao của mình, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Lý Hàng, Hứa Mộc Tình, lần này xem các người chết như thế nào!”
Ninh Châu, tiểu khu Dương Quang.
“Mẹ ơi con về rồi đây.”
Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ vest hàng hiệu, đeo kính râm, mang một đôi giày da bò bóng lộn, đẩy cửa bước vào.
Liễu Ngọc Phần đang bưng một tô thức ăn từ bếp đi ra.
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe, hôm nay con…”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói hết câu, Liễu Ngọc Phần đã tự bưng thức ăn đặt lên bàn.
Hứa Hiếu Dương vừa tan làm, hiếm có khi ngồi trên sofa xem tỉ vi.
Thời gian gần đây, ông bận tối tăm mặt mũi, nhiều khi còn phải tiếp khách.
Đã mấy ngày Hứa Hiếu Dương không được ăn cơm nhà do Liễu Ngọc Phần nấu.
Hứa Hạo Nhiên cười hi hi ngồi xuống cạnh Hứa Hiếu Dương: “Ba, con nói ba nghe nha, hôm nay…”
“Sắp ăn cơm rồi, mau đi rửa tay:’ Hứa Hiếu Dương giục giã.
“Ồ” Hứa Hạo Nhiên đáp một tiếng.
Khi cậu ta vào toilet vừa đúng lúc Hứa Mộc Tình từ trong phòng bước ra.
Hứa Hạo Nhiên lại hào hứng nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, hôm nay em…”
“Mẹ! Anh ấy vẫn chưa về sao?” Hứa Mộc Tình như không thấy sự tồn tại của Hứa Hạo Nhiên, trực tiếp lướt qua người cậu ta.
Vừa đúng lúc cửa mở ra.
Lý Hàng từ ngoài cửa bước vào.
“Tiểu Hàng về rồi, mau đi rửa tay, chúng ta ăn cơm thôi.”
Liễu Ngọc Phần gọi một tiếng.
Lý Hàng vừa vào nhà, Hứa Hiếu Dương liền đứng dậy cười với Lý Hàng: “Về rồi àI”
Hứa Mộc Tình bước nhanh đến trước mặt Lý Hàng, hỏi anh sáng nay đã đi đâu, làm gì, gặp ai?
Tóm lại, cả nhà đều dồn tất cả sự chú ý lên người Lý Hàng.
Lúc này, trong ti vi vang lên tiếng đàn nhị vô cùng thê lương.
Hứa Hạo Nhiên bỗng buồn bã trong lòng.
Cậu ta bất giác hát theo một bài nhạc Mân Nam cũ.
“Sinh mạng của người khác là khung vàng lại bọc bạc.”
“Sinh mạng của tôi không đáng đồng tiền.”
“Người ta mở miệng là lời vàng lời ngọc.”
“Còn nếu tôi nói thêm một câu..”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa hát xong bài ca Mân Nam đau khổ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.