Hắn ta nhỏ nhiều thuốc như vậy cũng có nguyên nhân cả.
Hắn lo lắng với thể chất luyện võ của Diêu Nhược Nam, có thể sức chịu đựng sẽ tốt hơn người thường.
Vì vậy mới cố ý nhỏ thêm vài giọt vào bên trong.
Ly rượu này cuối cùng cũng được phục vụ chuyển đến tay Diêu Nhược Nam.
Lúc này, Diêu Nhược Nam đang nói chuyện với Hổ Gia.
Từ sau khi đến buổi tiệc, ánh mắt của Diêu Nhược Nam vẫn luôn lạc trôi giữa đám đông, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Hổ Gia thấy vậy, bất giác cười hỏi: “Nhược Nam, Hổ Gia gia nhớ đây là lần đầu con đến Ninh Châu nhỉ?”
“Sao con cứ luôn tìm kiếm ai trong đám đông vậy? Lế nào con có người quen ở Ninh Châu sao?”
“Là đàn ông hay phụ nữ vậy?”
Câu nói này của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam thường ngày còn nam tính hơn cả đàn ông không nén được đỏ bừng hai gò má.
Thật ra cô đang tìm kiếm hình bóng của Lý Hàng trong đám đông.
Cô biết rõ Lý Hàng ở rể, buổi tiệc tối nay anh cũng năm trong danh sách khách mời của Hổ Gia.
Cô không quan tâm Lý Hàng là con rể của đối phương.
Điều cô quan tâm là là người đàn ông này quá mạnh!
Hơn nữa lại còn đẹp trail Chỉ là không biết tại sao, trong sảnh tiệc tối nay, không nhìn thấy người đàn ông khiến cô ta ngàn lần mong nhớ này.
Liên tưởng đến hơi thở mãnh liệt, ánh mắt sắc bén và thân hình cao ráo đẹp trai của Lý Hàng.
Diêu Nhược Nam bất giác đỏ mặt.
Miêu Lạc vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát Diêu Nhược Nam, nhìn đến đây, trong lòng mừng thâm nắm chặt tay.
Thành công rồi!
Tâm trạng Miêu Lạc kích động, cũng lấy một ly rượu vang từ trên xe đẩy của nữ phục vụ.
Sau đó một hơi uống cạn rượu trong ly.
Không lâu sau, cơ thể Diêu Nhược Nam cũng xuất hiện biểu hiện choáng váng.
Cô ta được một nữ phục vụ dìu đến một căn phòng ở Tầng mười tám.
Lúc này Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đang ở phòng cạnh nhau.
Thời điểm này, cửa phòng Hứa Mộc Tình bị đẩy ra.
Một người đàn ông châm chậm bước vào.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hứa Mộc Tình, ngồi bên cạnh giường, đưa tay sờ lên mái tóc đen bóng mượt của cô.
Anh ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.
Tiếp đó liền nghe thấy người này cười một tiếng và nói: “Ngủ như heo con vậy, thật đáng yêu.”
Người đàn ông này không phải Tô Phương Hoa.
Càng không phải Miêu Lạc.
Mà là Lý Hàng!
Vậy thì Tô Phương Hoa đi đâu rồi?
Tô Phương Hoa đi ra khỏi sảnh yến tiệc, khi bước vào thang máy, bỗng cảm thấy toàn thân rạo rực không chịu nổi.
Một dòng chảy nóng ấm rất khó chịu chạy dọc từ chân lên đến tận đỉnh đầu hắn.
Tiếp đó, hắn cảm thấy toàn thân vã mồ hôi, đầu óc mơ màng, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Lúc này, Miêu Lạc cũng từ bên ngoài bước vào.
Tình trạng của Miêu Lạc lúc này cũng không khác gì Tô Phương Hoa.
Mặt hắn đỏ bừng, giống hệt bị sốt cao, hai mắt mơ: màng.
Cơ thể giống như vừa vớt dưới nước lên, toàn thân ướt sũng mồ hôi.
Miêu lạc và Tô Phương Hoa cùng lúc giơ tay ấn nút tầng mười tám.
Ngón tay của hai người bọn họ vì vậy mà chạm vào nhau.
Khoảnh khác đụng chạm này, một luồng điện trước giờ.
chưa từng có đột nhiên chạy dọc qua người hai bọn họ.
Giây phút này, Miêu Lạc và Tô Phương Hoa chầm chậm quay đầu, đưa mắt nhìn nhau.
“Ding!”
Trong sự mơ màng của hai người, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Bọn họ không để ý đến số tầng, bước từ trong ra.
Hai người lảo đảo bước về phía hành lang.
Và trên bức tường phía sau lưng họ ghi tầng mười bảy.