Nghe những lời đó, Lục Niệm ngạc nhiên ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng, tim đột nhiên nhảy lên.
“Cậu ấy” trong miệng Tống Kim Triêu là chỉ ai?
Trong đầu lóe lên ánh sáng, cô nhìn rèm cửa lộ ra bên ngoài một góc, màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cô đột nhiên hiểu ra, Kim Triêu nói đến là Trần Tương Xán.
“Cậu ấy không có hôn tớ”, Lục Niệm cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu, chú ý đến cảm xúc kìm hãm của cậu, cô mới cảm thấy Tống Kim Triêu có chút kỳ lạ.
Nói xong, cô thấy cậu chau mày, con ngươi sắc bén, dường như cậu đang nghi ngờ tính chân thật của câu nói này.
Khi hai người rơi vào bế tắc, Lục Niệm Niệm dựa người vào tường, bên tai chỉ có hơi thở trầm thấp của hai người.
Hô hấp của cậu có chút không ổn định, mang theo kìm nén lo lắng, bất an, khoảnh khắc lúc này, cô cho rằng Tống Kim Triêu sẽ giống như lần trước, sẽ cắn tai cô.
Trong bóng tối, Lục Niệm Niệm nhìn đôi mắt sâu thẳm ấy, nhỏ giọng dò xét: “Kim Triêu, cậu sao vậy?”
“Có phải đang ghen không?”
Không biết vì sao, trong lòng cô âm thầm chờ đợi, cậu trả lời của cậu là khẳng định.
Giác quan thứ sau của phái nữ đều rất chuẩn, cô cảm thấy Tống Kim Triêu cũng thích cô, nếu không đột nhiên vì sao lại có phản ứng như vậy.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, không thể nói rõ trong thời gian ngắn.
Giọng nói cô gái mượt mà truyền vào tai cậu, Tống Kim Triêu nhắm mắt, nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quả đấm, tâm tình lo âu, mù mịt dần dần bình tĩnh lại.
Im lặng một lúc lâu, cậu dường như phản ứng lại, ý thức trở nên rõ ràng, cậu đứng lên cách xa cô.
Lục Niệm Niệm còn chưa phản ứng, bên tai “Ba” một tiếng, đèn sáng.
Tống Kim Triêu cúi đầu, đáy mắt một tầng màu xanh nhàn nhạt, cậu không nói tiếng nào trở lại trước bàn sách, quay lưng về phía cô dường như đang làm gì đó.
Lục Niệm Niệm âm thầm thở dài một hơi, rón rén đi tới, giờ khắc này dường như tiếng bước chân cũng trở nên ồn ào.
Người phía sau bước tới bên cạnh cậu, cậu thiếu niên dừng động tác, Lục Niệm Niệm mới nhìn thấy, trên bàn của cậu khối Rubik bởi vì dùng sức quá mạnh mà vỡ tan, thành những mảnh nhỏ.
Nghi ngờ tâm tình cậu không tốt, Lục Niệm Niệm lôi chiếc ghế từ bên cạnh ra, yên lặng ngồi bên cạnh cậu cũng không nói lời nào, cô mở vở bài tập của mình bắt đầu làm bài.
Tống Kim Triêu không nói một lời, Lục Niệm Niệm cũng không dám hỏi.
Căn phòng trống trải lặng lẽ, Tống Kim Triêu cố chấp muốn phục hồi khối Rubik bị vỡ, thử nhất nhiều lần, đều uổng công vô ích.
Bên tai truyến đến tiếng động bút viết, cậu ngừng tay, vẻ mặt có chút bừng tỉnh, liền liếc mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt trầm mặc, âm u nhìn lướt qua trán của cô gái, sống mũi, môi, một đường tới cái cằm nhu hòa.
Sau khi suy tư, cậu nhàn nhạt mở miệng, “Lục Niệm Niệm.”
Nghe thấy có người gọi, Lục Niệm Niệm lập tức dừng bút, quay đầu nhìn cậu, con ngươi đen tròn sáng lên.
Cô biết, Tống Kim Triêu khẳng định có chuyện muốn nói với cô.
Dựa theo tình huốn hiện tại, những lời sắp nghe , rất có thể là những lời trong lòng cô đang nghĩ tới.
Lục Niệm Niệm âm thầm lên kế hoạch, làm sao để tiếp nhận lời tỏ tình của cậu, cô chớp chớp mắt nhìn cậu, trong mắt có tia e lệ rụt rè.
Tống Kim Triêu dừng một chút, khuôn mặt bình tĩnh, thanh âm trầm thấp giống gió lạnh trong đêm tối mùa đông, cậu nói: “Sau này đừng tới tìm tớ.”
Lục Niệm Niệm mở to hai mắt, môi mỏng khẽ nhếch, lông mày khẽ nhíu, câu nói này rất rõ ràng, cùng với lời tỏ tình trong dự đoán của cô không giống nhau.
“Kim Triêu, cậu không có bệnh chứ?” Lục Niệm Niệm vẻ mặt căng thẳng, nghiêng đầu nhìn cậu, phát hiện sắc mặt của cậu không đúng, cho rằng cậu bị sốt, cô đưa tay ra đặt lên trán của cậu, lại sờ sờ trán của chính mình, nhiệt độ bình thường.
Lục Niệm Niệm thu tay về, cũng học theo bộ dạng của cậu, nghiêm túc gọi đầy đủ tên của cậu: “Tống Kim Triêu.”
Cô từng câu từng chữ mở miệng: “Cậu phải nói cho tớ nguyên nhân, nếu như vấn đề là tớ, tớ có thể cân nhắc, tạm thời không xuất hiện ở trước mặt cậu.”
“Nếu như nguyên nhân là cậu.”
“Cẩn thận tớ đánh cho cậu răng rơi đầy đất.” Lục Niệm Niệm nói xong, ngữ khí dần dần chìm xuống, vỗ một cái lên chồng sách, khuôn mặt trắng nõn hung dữ nhìn chằm chằm Tống Kim Triêu.
Cô đang nghĩ, cô uy hiếp Tống Kim Triêu như vậy, có thể cậu sẽ sợ thu hồi câu nói vừa rồi, hoặc là cái gì cũng không dám nói.
Tống Kim Triêu liếc mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khối Rubik trước mặt, tâm tình trong mắt cuồn cuộn như sóng ngầm, giờ phút này giống như bị người ta chặn họng, hô hấp khó khăn.
Ngừng một lúc, tiếng nói của cậu ẩn nhẫn mà kìm nén, trong đầu căng như dây cung muốn vỡ tan, do vậy cậu mở miệng: “Không có nguyên nhân khác, chỉ là không muốn gặp cậu.”
Lục Niệm Niệm nhìn biểu tình biến hóa của cậu, muốn cẩn thận phân biệt thật giả trong lời nói của cậu, đến tận khi chạm phải ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo kia, hô hấp của cô ngưng lại, sau khi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu chán ghét tớ, cậu nên nói câu này khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Mà không phải bây giờ.”
Bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc quỷ dị, Tống Kim Triêu kìm chế tâm tình giống như giây tiếp theo sẽ đột nhiên nhảy khỏi mặt đất.
“Tớ đại nhân không thèm chấp tiểu nhận, coi như không nghe thấy cậu nói.” Lục Niệm Niệm liếc cậu, tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
Tống Kim Triêu nhìn chằm chằm cô vài giây, căng thẳng mím môi lại không nói gì, thân thể cứng ngắc bắt đầu run lên, giây tiếp theo, cậu đột nhiên đem toàn bộ Rubik trên bàn đẩy xuống dưới, lông mày tinh xảo nhăn lại thành một đường, gương mặt anh tuấn mây mù giăng kín.
Tống Kim Triêu như vậy không phải cô chưa từng thấy qua, Lục Niệm Niệm giả vờ bình tĩnh ngồi đó, trong lòng có chút hoang mang, nếu như vì tính cách cậu cổ quái, hai người sẽ lao vào đánh nhau. . .
Cô học Taekwondo, Tống Kim Triêu gầy yếu như vậy, cô sẽ nhường cậu.
Đang nghĩ, người bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, Tống Kim Triêu trầm mặt dùng sức kìm chặt cổ tay cô, động tác thô lỗ đem người kéo dậy.
Lục Niệm Niệm vội vàng đứng dậy, liền vội vàng đem vở bài tập ôm vào trong ngực.
Lôi kéo một trận, Lục Niệm Niệm Lăng bị cậu kéo tới trước cửa, ngay lúc cô sắp bị kéo ra ngoài, cô nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy cánh cửa, lại giở chiêu cũ.
“Tống Kim Triêu, nếu như cậu ném tớ đi, chúng ta tuyệt giao!” Lục Niệm Niệm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quật cường hất cằm lên nhìn cậu, mắt hạnh tròn xoe có chút hồng, chậm rãi xuất hiện hơi nước.
Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn cô một giây, sửng sốt, giống như sợ bản thân dao động, không chút do dự đẩy, đem người đẩy ra ngoài.
người không biết, còn tưởng rằng hai người bọn họ có thâm cừu đại hận, Lục Niệm Niệm lùi đến ngoài cửa, lảo đảo hai bước mới đứng vững, cánh cửa trước mặt “bang” một tiếng nặng nề khép lại, cô nhắm mắt, đến cả sàn nhà cũng đang rung chuyển.
Không hiểu ra sao, lại có thể một chút tình cảm cũng không lưu lại, tốt xấu gì bọn họ cũng được coi như là bạn bè, làm sao có thể nói trở mặt liền trở mặt.
“Tống Kim Triêu, cậu sẽ hối hận!”
Lục Niệm Niệm tức giận đến mặt đỏ lên, nước mắt tràn ra, đem nước mắt nén trở về, nhếch môi tự mình nhỏ giọng thì thào, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, cô sẽ làm cho Tống Kim Triêu phải hối hận.
Một ngày không gặp giống như cách ba thu, cô muốn để Tống Kim Triêu biết, có thể giết không thể chịu nhục.
–
Ngoài cửa sổ, cô gái cầm đèn pin trong tay, bóng hình gầy gò càng chạy càng xa, đi được một vài bước lại quay đầu lại, ánh mắt ai oán nhìn về phía Tống gia, môi mỏng nhúc nhích, lầm bầm lầu bầu.
Tống Kim Triêu vẻ mặt lạnh lùng đem rèm cửa sổ kéo lại, dây thần kinh căng thẳng chậm rãi thả lỏng, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dán chặt vào áo cậu.
Trong đầu không ngừng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, khuôn mặt tươi cười đó xuất hiện, bất luận cậu chống cự ra sao, cũng không thể làm nó tan đi.
Vừa nãy, tâm tình của cậu lần thứ hai mất khống chế, kém một chút, cậu còn muốn hôn lên đó, hôn lên bờ môi ấy, giống như ngặm nhắm thức ăn để cô có thể nếm trải mùi vị đau khổ.
Loại tâm tình u ám này giống như một loại điên cuồng, cậu cho rằng cậu giấu rất kín , nhưng ở trước mặt Lục Niệm Niệm, không thể khống chế được giống như một trò hề.
Cậu căng thẳng cau mày, đột nhiên cảm thấy bệnh của mình không dứt, hiện tại bắt đầu trạng thái gần như điên cuồng.
Từ bốn năm trước, trước khi trở về Tống gia, bệnh của cậu ngày càng trở nên nghiêm trọng, cậu vẫn luôn rõ ràng tình hình của chính mình, cho nên Tống Trí Viễn đem cậu qua Mỹ.
–
Đêm khuya, Tống Kim Triêu lần thứ hai từ trong ác mộng thức tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo, đầu đau như búa bổ.
Cậu nhắm mắt, thân thể không ngừng được run rẩy, đôi mắt đen như mực nhìn trần nhà, để mặc ý thức bị nỗi sợ chiếm giữ.
Không biết qua bao lâu, Tống Kim Triêu đi tới trước bàn đọc sách, kéo ngăn kéo, lấy di động ra và bấm số.
Keon cách bên kia địa cầu, nhìn thấy số điện thoại hiển thị liền kinh ngạc, lấy lại tinh thần, cậu vội vã ấn xuống nút nhận.
Bên kia điện thoại, keon dùng tiếng trung lưu loát, ngữ khí kinh ngạc mang theo một tia không xác định.
“Kim Triêu, là cậu sao?”
Đêm tối đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, người đàn ông trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng: “keon, tôi dường như lại quay về như trước kia.”
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn đặc, mỗi một câu một chữ đều mang theo tuyệt vọng, hòa vào bóng đêm, như rơi xuống vực sâu.
Trước đây ở viện điều dưỡng, keon rất ít khi nghe Tống Kim Triêu mở miệng nói chuyện, khi hai người gặp gỡ lần đầu, cậu là bác sỹ trị liệu chính của Tống Kim Triêu, có một lần hoài nghi cậu có thể mất đi năng lực ngôn ngữ, đến tận khi lần phát bệnh đó, cùng Thẩm Mạn xảy ra xung đột.
Cậu mới nghe được Tống Kim Triêu nói câu đầu tiên.
Keon không rõ ràng ân oán giữa Tống gia và Thẩm Mạn , nhưng Thẩm Mạn và Tống Trí Viễn là người giám hộ của Tống Kim Triêu.
Tống Kim Triêu lúc đầu cực kỳ bài xích hắn, mà trong viện điều dưỡng ngoại trừ hắn, đều là người Thẩm Mạn phái tới.
Đã nhiều năm như vậy, số lần phát bệnh của Tống Kim Triêu rất ít, keon cho rằng cậu đã tốt lên,lại không biết, là cậu giấu cực kỳ tốt, cho nên lừa gạt được tất cả mọi người.
Đây là lần đầu tiên Tống Kim Triêu vì bệnh tình mà chủ động liên lạc với hắn, Keon cũng theo đó mà sốt sắng.
Sau khi trấn tĩnh, keon tỉnh táo hỏi dò: “Cậu tỉ mỉ nói với tôi, gần đây phát sinh chuyện gì.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia lặng lẽ hít sâu một hơi, giống như tuyệt vọng, lại giống như rơi vào vòng rắc rối lớn.
Tống Kim Triêu nhắm mắt, mi tâm lộ ra một cái rãnh nhàn nhạt, trong đầu vẫn như cũ hiện lên khuôn mặt Lục Niệm Niệm, giống như cậu bình thường hay gặp ác mộng, đẩy cũng không đi.
“Tôi gặp một cô gái.”
Người đàn ông ngữ khí nặng nề, tâm tình vẫn chưa ổn định.
“Cô ấy. . . Rất kỳ lạ, tựa hồ vĩnh viễn không hiểu ý của tôi.” Tống Kim Triêu gối đầu vào cạnh giường, trong đầu đều là hỗn loạn.
keon nghe xong, sau khi suy đoán mày nhướng lên một cách kỳ lạ: “Cậu đối với cô ấy có cách nhìn như thế nào?”
Bên kia điện thoại âm thanh rõ ràng ngừng lại, sau đó, keon nghe cậu nói: “Cô ấy rất ồn ào, giống như con chim ngốc ồn ào.”
Nghe vậy, keon không nhịn được mỉm cười, mặt mày ôn hòa.
“Thấy cô ấy cùng người khác tiếp xúc, tôi thậm chí muốn bóp chết cô ấy.”
Vừa nãy, cậu nhìn thấy Lục Niệm Niệm cùng một nam sinh nói chuyện, ý nghĩ đáng sợ này bỗng nhiên xuất hiện, như một con thú điên cuồng ăn mòn ý thức của cậu.
Nói xong, Tống Kim Triêu cau mày, tấm lưng cứng ngắc nhẹ nhàng rúc vào trong chăn, vẻ mặt sa sút.
keon sững sờ, hiển nhiên có chút kinh ngạc, Kim Triêu sẽ có phản ứng như thế.
Do vậy hắn thăm dò mở miệng: “Vậy cậu có phải đã làm. . . Chuyện tương đối quá đáng không?”
Người mắc bệnh tinh thần, khi tâm tình tan vỡ , rất dễ đối với người khác thi hành bạo lực.
Bên kia điện thoại hô hấp của Tống Kim Triêu nặng nề, “Tôi cắn lỗ tai của cô ấy.”
“. . . Suýt chút nữa hôn cô ấy.”
Nói xong, Tống Kim Triêu lại nghĩ tới Lục Niệm Niệm, mắt cô đỏ lên, nắm chặt cánh cửa phòng của cậu, đe dọa nói: Cậu sẽ hối hận.
Nếu như không đuổi cô đi, cậu mất khống chế làm ra cái gì đó, cái đó mới làm cậu hối hận.
Bên kia điện thoại, Keon chăm chú lắng nghe, hiểu rõ tình huống, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác, xem ra tình hình của Tống Kim Triêu trước mặt, trước mắt biểu hiện thất thường của cậu, khả năng lớn là do tính cách chiếm hữu.
Suy tư chốc lát, keon nhàn nhạt mở miệng: “Cậu có phải là thích cô ấy ?”
PS. Con đường chiếm hữu ghen tuông bắt đầu, ghen với tất cả giống đực quanh nữ chính.