CHỈ SỢ DẾ NHŨI CÓ VĂN HÓA. BA CON DẾ THÀNH MỘT TUỒNG KỊCH. (Tương tự câu hai người đàn bà và một con vịt thành một cái chợ)
“Hôm nay chàng thế nào?” Trịnh Diễm gặp Trì Tu Chi càng lúc càng nhiều, chắc chắn cũng đã hiểu được tình cảm của chàng.
Bây giờ Trịnh Diễm đang ở trong tình trạng vô chính phủ, suốt mùa xuân, vì tất cả trưởng bối muốn nàng tránh Quảng Bình quận vương, ngầm cho phép hành vi trốn học yêu sớm của nàng. Nào là ở nhà đọc sách, chạy chơi cùng các tiểu cô nương, đến nhà riêng gặp Trì sư huynh, chỉ cần không dính dáng gì tới Đông cung, thì đều được cả.
Mà đến nhà riêng là nhiều hơn hẳn, nhưng người xung quanh cũng được hưởng lợi ké. Nàng rảnh rỗi thì ‘phát triển’ sách nấu ăn mới. Tính ăn hàngấy mà, không có gì bỗng kí ức về một món ăn nào đó ùa về, ứa hết nước dãi, quyết tâm tìm tòi, làm cho bằng được, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Đầu tiên, nàng có tiền, chịu được các thí nghiệm hoang phí; thứ hai, nàng rảnh, dư thời gian để mày mò; thứ ba, nàng có quyền, những tài liệu kì quái nào đó, chỉ cần ở kinh thành, thì có thể kiếm được.
Tuổi càng lớn, trình độ nấu nướng cũng càng được nâng cao, ngay cả xào nấu cũng thành công được mấy món.
Lần này làm cơm lam, đương nhiên, cũng thất bại vài lần, chủ yếu là nắm vững tỉ lệ phối hợp các nguyên vật liệu và độ lửa. Cuối cùng hôm nay cũng thành công, Trịnh Diễm rất hài lòng. Từ khi biết sách nấu ăn của các nhà phải được giữ kín, Trịnh Diễm theo thói quen ghi món này vào sách nấu ăn của mình.
Trì Tu Chi được lên cấp thành bạn trai của người ta, đương nhiên có lộc ăn, lúc trước chàng ăn rất hớn hở, hôm nay cũng cực kì vui vẻ, nhưng toàn thân lại toát ra một vẻ sầu muộn, Trịnh Diễm không khỏi cảm thấy rùng mình. Loại khí chất này làm người ta cảm thấy lạnh quá hà!
Trì Tu Chi ngẩng đầu, nhắm mắt, mãi lâu sau, mới từ từ mở mắt ra: “Ta bị điều đến Sùng Văn quán.”
“Hả? Chỗ đó sao? Làm gì? Gần đây có chuyện lớn gì à?” Sao mình lại không biết?
Sùng Văn quán, là nơi làm việc khi quốc gia muốn biên soạn và hiệu đính một bộ sách khổng lồ, nổi tiếng khắp nơi trong cả nước, ân huệ cho đời sau. Nhưng lúc bình thường lại hết sức bình thường, chỉ là bộ mặt trang trí cho quốc gia.
“Đất nước biên soạn 《Thị tộc chí》, Thánh nhân muốn để Tướng công làm chủ biên, đưa thầy làm cố vấn. Nghiệp Quảng Học cho rằng, Tướng công không phải danh môn, không quen với phổ học (học vấn, tri thức về nghiên cứu gia phả), quan điểm không đủ để người khác tin phục. Tướng công dẫu giận cũng không có cách nào, thầy cũng dứt khoát không dính vào bọn họ. Thánh nhân ầm ĩ cũng không qua bọn họ, cuối cùng để Tưởng Tiến Hiền làm chủ biên, ta bị đưa vào Sùng Văn quán để chuẩn bị làm phụ tá cố vấn.” Tướng công mà chàng nói chính là Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Bị người ta gọi là giàu xổi, vẻ mặt Trịnh Diễm cũng trở nên khó coi, nhanh chóng thoải mái: “Bọn họ nói cũng đúng.”
Tay trái Trì Tu Chi cầm ống trúc, tay phải cầm một chiếc thìa bạc dài, múc cơm trong ống trúc đưa vào miệng, nhai nuốt: “Ngon lắm.”
“Vậy chàng ăn nhiều một chút đi, có canh măng nữa.” Da gà nấu măng chua, Trịnh Diễm chỉ nhớ rõ hai món trong Hồng lâu mộng, ăn với cơm lam, có cả măng tre xào thịt, thành một bữa cơm đơn giản mà dinh dưỡng. Vì điều động công tác mà bạn trẻ Trì Tu Chi được về sớm, có lộc ăn.
Ăn miếng cơm, tâm trạng Trì Tu Chi tốt hơn nhiều, nuốt muỗng cơm trong miệng, như đã hạ quyết tâm, nói: “Ta nhất định sẽ giải chuyện này thật tốt.”
“Tưởng tướng công có làm khó chàng không? Tình hình hiện nay rất kì lạ, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện cùng nhau, nhưng chỉ chốc lại thành không quen.” Trịnh Diễm ngầm đề cập đến tình trạng mọi người đang không rõ địch – ta.
Trịnh Diễm ngồi đối diện, Trì Tu Chi vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Trịnh Diễm đang chống cằm nhìn thẳng vào mình: “Ta đối phó được! Thánh nhân rất coi trọng việc biên soạn này, không chỉ có Thánh nhân, mọi người trong cả nước đều đang chú ý tới. Nếu có gì không vừa ý thì cứ một mực dâng tấu thôi.”
“Dào. Chàng đâu phải không có chỗ nào đỡ cho, nói với thầy cũng được mà.”
Trịnh Diễm chưa bao giờ nói trước mặt Trì Tu Chi những điều như ‘Em sẽ sẽ bảo cha thăng chức cho chàng’, khiến Trì Tu Chi cảm thấy rất thoải mái: “Không nên để thầy bị cuốn vào mới được. Nhưng nếu Tưởng tướng công gây tắc đường, ta sẽ không cứng đối cứng đâu.” Rõ ràng có thể ngồi ngựa phóng qua, nhưng lại muốn làm kẻ đi bộ, nếu không phải do luyện khinh công thì rõ là gã đầu đất.
“Ừ, chàng ăn cơm đi.”
Trì Tu Chi cười, mở miệng ăn hết.
Trịnh Diễm chờ chàng ăn xong rồi, ngồi uống trà ngâm lá trúc, hỏi: “Vậy chàng đang lo nghĩ chuyện gì? Không biết nên cấp cho các nhà hạng gì sao?”
“Chuyện này không khó, ta tự có chủ trương, nhưng chưa nắm chắc mười phần có làm được hay không, bây giờ chưa thể nói cho nàng. Thành công rồi, nàng cũng sẽ biết.”
“Ra vẻ huyền bí.” Trịnh Diễm đánh mắt lên trên, bĩu môi.
“Cũng không phải,” hiếm khi Trì Tu Chi không giữ miệng, không nhịn được mà giải thích,”Thứ tự danh bài đều đã có kết luận rồi, ta chỉ nghĩ đến Trì gia, không khỏi cảm thấy buồn cười. Theo như thứ tự được định lúc triều đại mới bắt đầu, nhờ vào thể diện tiếng tăm của tổ tiên, vẫn còn ở trong mức Nhị lưu. Nay chỉ còn một mình ta, ta muốn giáng cấp nhà mình, ra ngoài danh sách danh môn.”
“Dẫu cho thân danh đã mai một, tên họ muôn đời ở núi sông, đâu chỉ mỗi Trì gia nhà chàng mấy trăm năm trước là một gia tộc thịnh vượng đến thế, nay đến con cháu lại suy bại? Chàng được Thánh nhân bổ nhiệm để biên soạn tài liệu, coi như đã được phục hưng, bên dưới đang chống mắt xem chàng sẽ làm thế nào. Rảnh rỗi thở dài đau xót không bằng nghĩ thế nào để phấn chấn hơn. Bây giờ thì tốt rồi, chắc chắn Thánh nhân đã nhớ kĩ chàng. Lầnđịnh tịch trước đã cách đây tám mươi năm, từ hôm nay trở đi, chàng phải sống thật tốt, trước khi vào quan tài còn có thể chứng kiến những ngày vẻ vang trước đây!”
Trì Tu Chi nghe xong toét miệng cười, cười càng lúc càng tươi – Trịnh Diễm là người lúc nào cũng có ý chí chiến đấu, sức sống lúc nào cũng bắn ra bốn phía như vậy, khó khăn nào với nàng cũng chỉ là thứ vớ vẩn.
“Ta chỉ cảm khái mà thôi, ta thấy nàng cũng không quan tâm những thứ này như vậy, nhưng nếu ta hạ xuống, không phải sẽ xứng với nàng sao? Thầy cũng từng nói, đừng để tổ tiên trở thành gánh nặng, ta đã quyết một lòng bái sư. Dù gì cũng là tổ tiên mình, nhất thời đa cảm. Bây giờ ăn no rồi, tâm tình cũng tốt lên.”
“Ừm,” Trịnh Diễm gật đầu hiểu rõ, “Khi đói thì tâm trạng sẽ không tốt.”
Trì Tu Chi: “…” Thật tình chàng không phải là một tên háu ăn vậy đâu! “Còn nữa không?”
“Ừ, làm nhiều lắm, em vốn định mang về để mọi người nếm thử, chờ em gói lại cho chàng.”
***
“Con lại đi đâu thế? Lần này con mang cái gì về thế?” Tâm tình Đỗ thị phức tạp hỏi Trịnh Diễm. Bà đương nhiên biết Trịnh Diễm đi đâu, cũng đã ngầm đồng ý, bên cạnh Trịnh Diễm còn có người bảo vệ bà phái theo – nhưng vẫn lo lắng con gái ở một mình với con trai, cho dù đó là con rể đã mặc định sẵn trong bụng cũng không được!
Trịnh Diễm nở nụ cười thật tươi: “Hôm nay cũng nấu thành công, vui ơi là vui.”
Đỗ thị yên lặng, chắc chắn con nấu cho thằng nhóc kia, nó ăn ngon, con liền vui vẻ chứ gì? Lại làm cho nó ăn trước, con gái đúng là không thể giữ lại, mà con cũng bao tuổi đâu? Nghiệp chướng! Tối nay nhất định phải bảo chồng can thiệp một chút, coi lại thằng bé Trì gia mới được.
Trịnh Diễm không biết mẹ đang tính làm khó bạn trai mình, còn vui vẻ khoe với Đỗ thị: “Ăn ngon lắm, con nếm rồi, buổi tối bảo bọn họ nấu ít lại, ăn món này đi.”
Đám A Khánh vội vàng mang một hộp đựng thức ăn tới, đều nóng hôi hổi, dùng nước nóng để giữ ấm. Triệu thị nói: “Gọi người bảo nhà bếp dừng chuẩn bị, món này dùng nguyên liệu gì, cách làm thế nào? Để ta sai người nấu món phù hợp.”
Trịnh Diễm trả lời: “Gạo tẻ, nấu trong ống trúc, bên trong muội có bỏ tôm bóc vỏ, thịt khô, à, táo tàu nữa…” Lần lượt kể ra, “Còn có canh da gà măng chua.”
Triệu thị đứng dậy nói với Đỗ thị: “Mẹ, con đi xuống bếp xem thử thế nào.”
Quách thị cũng đi theo bảo: “Con cũng giúp một tay.” Ở nhà này một thời gian, Quách thị cũng hiểu không thể cứ thanh nhã mãi.
Đỗ thị nói: “Con đang mang thai, cần an dưỡng, chớ nên chạy lung tung. Đợi qua chuyện này rồi hẵng làm.”
“Mẹ, Tam nương thương con, nhưng con không thể nhìn Tam nương bận trước bận sau, bản thân lại ngồi ngốc ăn chơi.”
Triệu thị hùa theo: “Đúng thế, sau này muội không làm, ta sẽ đánh cho muội chạy.” Ba người nói đùa với nhau một hồi, Triệu thị xuống phòng bếp, Đỗ thị nói: “Cha con sắp về rồi, con mau sửa soạn lại đi, tóc tai rối hết.”
“!” Nhất định bị tên kia xoa đầu đây mà, “Con đi ngay.”
Vội vàng chạy đi.
Đỗ thị thở dài: “Thế này có tốt chăng?”
Quách thị che miệng cười nói: “Lúc trước thì sợ muội ấy không hiểu, bây giờ mới biết yêu thì mẹ lại lo lắng. Có chúng ta ở đây, sao Thất nương lại chịu thiệt thòi chứ. Hơn nữa, Thất nương cũng không phải là một cô bé ngốc, Trì Đại lang cũng chẳng phải người không nghiêm túc.”
Trên lý thuyết thì dẫu cha mẹ vợ thương mến con rể có thừa nhưng vẫn không thể hiện ra: “Hừ!” Con gái bà vẫn còn nhỏ lắm!
Quách thị vất vả nhịn cười.
Không khí trong bữa cơm chiều hơi nặng nề, ba ông cháu Trịnh Tĩnh Nghiệp, Trịnh Thụy, Trịnh Đức Hưng cố gắng không thể hiện tâm trạng khó chịu của mình ra ngoài, Trịnh Tĩnh Nghiệp công lực đủ sâu, còn hai người kia không che giấu được sự phức tạp lẫn không cam lòng. Trịnh Diễm đã có Trì Tu Chi mách lại, biết rõ nguyên do. Dù Đỗ thị không hiểu lắm, nhưng cũng không nói gì.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn ống trúc, liếc qua Trịnh Diễm: “Đây là do con nấu?”
“Dạ, con ăn thấy ngon nên mới mang về, cha mau nếm thử đi, bụng đói thì tâm trạng không vui đâu. Cứ để vậy mà ăn, đừng trút ra bát, ăn trong bát thì không còn vui nữa.” Cầm ống trúc làm mẫu.
Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy con gái làm đi làm lại, vẫn không động tay, khi Trịnh Diễm hứng chí làm mẫu đột nhiên nói một câu: “Con sợ mọi người chê cười nên mới ra ngoài làm, nấu cho ngon mới mang về à?”
Trịnh Diễm hơi ngừng tay, ngẩng đầu cười nịnh hót: “Đúng thế, đúng thế, nấu ngon rồi mới mang về hiếu kinh cha mẹ mà.”
“Có người ăn thử rồi hả?”
“Hì hì, yên tâm, ăn ngon lắm mà.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn con gái cười, cười đến mức Trịnh Diễm thấy rợn cả tóc gáy, chuyện yêu sớm bị các tộc trưởng biết tỏng, thật là hại đời nhau! Trịnh Tĩnh Nghiệp dọa con gái một trận, mới cúi đầu loay hoay với cái ống trúc, đưa một muỗng cơm vào miệng, nhai kĩ, nuốt chậm: “Không tệ.”
Lúc này mọi người mới bắt đầu ăn.
Ăn cơm xong, Trịnh Diễm bị Trịnh Tĩnh Nghiệp xách tới thư phòng.
Cha và con gái ngồi đối diện nhau trên sạp, Trịnh Sâm, Trịnh Uyển cơm nước xong cũng đến, Trịnh Thụy, Trịnh Đức Hưng, Trịnh Đức An, Trịnh Đức Bình cũng theo thứ tự ngồi ở dưới.
Trịnh Diễm theo bổn phận vãn bối nhận tội: “Con ra ngoài nấu cơm, gặp sư huynh, chàng nói chàng bị Thánh nhân điều tới Sùng Văn quán, chỉ đích danh đi biên soạn 《Thị tộc chí》.”
“Ồ? Thế con thấy thế nào?”
“Không phải cha có kết luận rồi sao?” Bằng không thì đâu có vội vàng mở hội nghị gian đảng tập trung ở nhà hòng bàn chuyện hãm hại người trung lương.
Các anh và cháu đều nhìn sang, Trịnh Thụy là người đầu tiên thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, có thể ở chung với Trì Tu Chi, em gái anh cũng đâu phải người tốt, còn ngạc nhiên cái đếch gì nữa! Trước sau Trịnh Đức Bình vẫn một bộ như người chết, Trịnh Đức Hưng rầu rĩ như muốn nói rồi thôi. Trịnh Sâm đã hỏi trước: “Sao A Diễm biết được?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười: “Đúng thế, sao A Diễm biết?”
“Còn chưa viết ra, vội làm gì?”
Trịnh Uyển nói: “Đợi viết xong rồi thì sẽ trễ!”
“Viết ra rồi mới dễ làm mất mặt!” Trịnh Diễm bĩu môi, “Vốn Thánh nhân muốn để cha làm chủ biên, cháu nói xem, Thánh nhân nghĩ gì? Tam lang?” Chỉ đích danh Trịnh Đức Bình.
Trịnh Đức Bình ra vẻ khốn khổ, từ từ mở miệng: “Người khác không hợp thánh ý.” Trịnh Sâm vểnh tai chờ nghe câu sau, Trịnh Đức Bình lại ngậm miệng, Trịnh Uyển ngứa tay muốn đập cậu một phát!
Ép Trịnh Đức Bình nói được một câu, Trịnh Diễm quay đầu nhìn Trịnh Tĩnh Nghiệp, thấy ông vuốt râu cười, một bộ tiên phong đạo cốt có thể làm mù mắt người khác: “Đại lang, sao người khác lại không hợp thánh ý?”
Trịnh Đức Hưng vắt óc suy nghĩ, thấy thật khó hiểu: “Tưởng tướng công là con nhà danh môn, thông thạo phổ học, tất nhiên sẽ biên soạn rất tốt, dù có lòng riêng nhưng cũng không đến mức sai lệch, không có lỗi lớn. Vì sao lại không hợp thánh ý?”
Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có tiến bộ một chút.
Trịnh Sâm như có điều suy nghĩ: “Không phải không hợp thánh ý, mà là ‘không sai lệch, không hợp thánh ý’.” Thật ra do cách đánh giá khiến Hoàng đế không hài lòng.
Trịnh Đức Hưng ngây người.
Trịnh Diễm nâng cằm: “Bỏ đi điều không thể, những phần còn lại, dẫu khó bề tưởng tượng thì đó cũng là chân tướng.”
Trịnh Đức Hưng như gặp phải một cơn lốc trong tâm trí, rung động một hồi mới phục hồi lại tinh thần: “Thì ra là thế.”
Tốt lắm, không bị dọa thành ngốc, đó là là tiến bộ.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm thấy rất yên tâm, chợt nghe Trịnh Đức Hưng nói: “Lúc trước cô cô từng nói, đến vực thèm cá, chẳng bằng lùi lại đan lưới(chương 21). Nhưng… cá này có độc, vậy còn kết lưới hay không?”
Trịnh Diễm: Cháu dốt thật!
Trịnh Tĩnh Nghiệp: Tiến bộ quá nhanh! Trở thành dị dạng.
Trịnh Diễm rốt cuộc không nhịn được: “Cháu không biết lưới thì không có độc à?!” Thèm ăn đòn?
***
Hội nghị Trịnh gia khí thế ngất trời, vợ chồng Cố gia trò chuyện trong đêm vắng.
Vẻ mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm lạnh băng: “Ngay cả ông mà bọn chúng cũng xem thường?”
“Là ta không muốn vào chảo dầu cùng bọn họ. Bọn họ đều có lòng riêng, miệng thì nói An Dân (tên tự của Trịnh Tĩnh Nghiệp) không phải người tốt, bọn họ còn tệ hơn, chẳng qua nhờ cái họ vẻ vang, da trắng dễ che nhiều chỗ xấu.” Miệng mồm của thầy Cố cũng cay nghiệt hẳn lên.
“Thánh nhân không kiên trì sao? Bên Trịnh gia cũng không làm ầm ĩ à?”
Cố Ích Thuần nói thầm, bọn họ còn đang đợi anh bà làm ầm thì có: “Thánh nhân để Tu Chi thay vào.”
“Thế thì vừa hay, ít nhất tin tức cũng linh thông.”
“Không tốt chút nào, vốn chuyện tụi nó đã định rồi, hôm nay An Dân lại nói với ta, tạm hoãn.”
“Chuyện gì của hai đứa nó? Hả! Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn đổi ý?” Trưởng công chúa Khánh Lâm nhíu mày thật sâu.
“Đệ ấy muốn xem Tu Chi sẽ làm thế nào.”
Chân mày Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng thả lỏng đôi chút: “Cũng đúng, ai ngờ lại gặp phải chuyện này chứ,” Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn khảo sát lập trường và năng lực của Trì Tu Chi đây mà, “Nhưng như thế cũng quá khó xử Tu Chi, nó vẫn còn là một đứa trẻ thôi mà.”
Ngay trên triều mà đâm người ta một cái, ai quan tâm còn nhỏ hay không?!
Dưới tình huống như thế, Trì Tu Chi tạm thời làm thủ hạ của Tưởng Tiến Hiền kiếm ăn. Lượng công việc cũng không nhiều, thứ hạng của thế gia vốn là thứ luôn tồn tại, có sẵn bản gốc, bây giờ chỉ cần điều chỉnh, chiếu theo từng chương mà làm nên cũng không quá vất vả. Chẳng qua tranh cãi thì hơi phiền, thứ hạng ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị gia tộc mấy chục năm sau như thế, không tranh mới lạ. Còn có màn đi cửa sau, đủ mọi hoạt động giao dịch, đương nhiên không thể thiếu âm thầm hạ độc thủ nữa. Mỗi lần định tịch là lại có thêm rất nhiều ân oán.
Tưởng Tiến Hiền muốn lôi kéo Trì Tu Chi, lôi kéo Trì Tu Chi để Cố Ích Thuần lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng vì muốn dựa vào phe cánh của Trưởng công chúa Khánh Lâm. Tên nhóc này cũng có tiền đồ, nếu có người dẫn dắt, muốn bay thẳng đến hàng quý tộc cũng không phải mộng tưởng. Tuy Trì Tu Chi có quan hệ thầy trò với Cố Ích Thuần, lại gần gũi với Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng mà, thế gia bọn họ luôn có một cách nói chuyện riêng, không phải sao?
Dẫu sao Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng là ‘phi loại’.
Biểu hiện của Trì Tu Chi rất ra dáng một thanh niên tốt, mọi chuyện đều theo tiêu chuẩn mà làm, chủ động loại Trì gia ra khỏi hàng thế gia, bởi vì Trì gia đã suy bại, nhân số không nhiều, mấy chục năm trời cũng không có quan lớn.
Tưởng Tiến Hiền cảm thấy có triển vọng, cố ý nói: “Tổ tiên Trì lang rất hiển hách, cũng không phải hàn môn. Bất hạnh gặp phải thảm họa chiến tranh, không phải do nếp nhà suy đồi.” Có ý để lại mặt mũi cho người khác.
Trì Tu Chi nhất định không chịu, Tưởng Tiến Hiền nói: “Chẳng lẽ Trì lang không tự tin? Nếu chịu cố gắng, cũng có thể phục hưng, sao lại cứ cố chấp như vậy?” Trì Tu Chi nghiêm mặt không đáp.
Tưởng Tiến Hiền vung bút, điền Trì gia vào hàng Mạt đẳng, chính là không để Trì thị rơi khỏi danh sách thế gia.
Trì Tu Chi yên lặng không nói gì, qua mấy ngày sau lại nhắc nhở Tưởng Tiến Hiền: “Người trong cung Đại Chính, tính ra qua năm đời (từ hồi thuở đầu khai quốc dựng nước chưa kịp đưa Hoàng đế vào),” đề nghị xếp Tiêu thị vào thế gia.
Tưởng Tiến Hiền cảm thấy nỗ lực của mình đã được hồi báo, Trì Tu Chi đang bày mưu tính kế vì ông ta: “Trì lang nói phải.”
Đường đường là hoàng thất, để Mạt đẳng thì quá khó coi, nhưng vào Đầu đẳng thì quá ư là nịnh hót, Tưởng Tiến Hiền gõ nhịp, xếp Tiêu thị vào hạngNhị lưu.
Trì Tu Chi không đồng ý: “Chẳng lẽ địa vị của Đế vương không bằng Tể tướng? Chẳng lẽ Quốc tộ (ngai vàng) không hưng thịnh? Tướng công hãy thận trọng.” Dù gì người ta còn chịu phấn đấu, như các ngươi chỉ biết cãi nhau! Trì Tu Chi vẫn rất tán thưởng thành tựu văn hóa, võ công của đương kim Hoàng đế, thấy Tưởng Tiến Hiền làm vậy thì rất bất mãn.
Tưởng Tiến Hiền cũng có cố chấp của mình, quyết không chịu sửa đổi, nhưng cũng rất kiên nhẫn giải thích: “Căn cơ Tiêu thị còn quá non, chư công chúa… Khụ khụ.” Cậu phải hiểu, thế gia không phục.
Hai người nói chuyện thế nào cũng không giấu được kẻ khác, những tranh cãi tương tự cũng không ít, nhiều người biết lắm. Bấy giờ có một có đồng chí lão thành cách mạng khinh bỉ liếc mắt nhìn Trì Tu Chi, hừ mũi: “Nịnh thần!” Quyết định quên rằng lúc Trì Tu Chi đưa Trì gia ra khỏi danh sách, từng khen Trì Tu Chi rất ngay thẳng.
Trì Tu Chi làm như không nghe.
Tưởng Tiến Hiền hòa giải: “Mỗi người đều có tính toán riêng, quan điểm không giống nhau cũng là bình thường.”
Hoàng đế coi trọng cái loại hoạt động này bao nhiêu? Sao lại không có ai báo cáo cho Hoàng đế nghe? Hoàng đế nghe báo cáo xong, không quăng đồ cũng chẳng mắng người, chỉ cầm lấy hai cây bút. Bên trái tấm bình phong có một đống tên, dùng bút màu đỏ viết thêm ‘Trì Tu Chi’ vào, màu đen thì viết ‘Sở Tùng’ ở phía bên phải, ngẫm nghĩ, sau ‘Sở Tùng’ lại thêm ‘Tưởng Tiến Hiền’.
Trí nhớ tốt không bằng một đầu bút cũ, Hoàng đế rất hiểu đạo lý này, chuyện quan trọng phải nhắc nhở một chút, cái tên nào hận thù nhiều thì phải viết ra. Để phân chia thái độ, dùng hai màu bút để đánh dấu, phòng nhớ lầm. Vuốt cằm, Hoàng đế nghĩ, lâu rồi không chỉnh ai, gần đây Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng hơi chây lười, cần phải hoạt động một chút để giãn gân cốt!
Hổ không ra uy, tưởng ông đây là mèo bệnh sao?
Buổi lâm triều hôm sau, Hoàng đế hỏi thăm tình hình biên soạn 《Thị tộc chí》 thế nào rồi.
Tưởng Tiến Hiền báo cáo tóm tắt tiến độ: “Chỉ còn vài họ vẫn đang cân nhắc.”
“Khanh mang những họ đã định rồi báo lên xem nào.”
Tưởng Tiến Hiền lấy bản nháp trong tay áo, nhớ kĩ từng câu từng chữ, đọc không nhanh không chậm, người nghe cũng căng thẳng trong lòng. Sự tình trọng đại!
Nghe, có người vui, có người buồn, Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ cười lạnh. Tưởng Tiến Hiền và Trịnh Tĩnh Nghiệp đều đứng hàng đầu, mắt xem tai ngóng tình hình xung quanh, để ý thấy Trịnh Tĩnh Nghiệp không vui.
Mà cũng chẳng quan trọng, Tưởng Tiến Hiền nghĩ, trong chuyện này, Trịnh Tĩnh Nghiệp như dế nhũi, không có quyền lên tiếng.
Nhưng ông ta quên rằng, trên ngai vàng vẫn còn một con dế nhũi cao cấp, mà con dế này cũng đang cười lạnh. Ông ta càng không chú ý tới, ở dưới đã có tiếng rầm rì trong cổ họng, yên lặng xăn tay áo.
Người đầu tiên làm khó dễ không phải Hoàng đế, cũng chẳng phải Trịnh Tĩnh Nghiệp, mà là Vi Tri Miễn.
Từ sau khi bị một kẻ không nhớ mặt người định đâm nhưng đâm nhầm Phạm Đại Dư, Vi Tri Miễn thành thật hơn nhiều. Nhưng, danh bài lần này, vốn tưởng Vi thị có thể vào Nhị đẳng, không dè lại bị Tưởng Tiến Hiền bỏ vào trong Tam đẳng, vì lí do ông không có cách dạy con.
Vi Tri Miễn tự biết mất mặt, phát động phe phái nhà mình đứng chửi đổng, bảo Tưởng Tiến Hiền là ‘gian thần bỉ ổi’, ‘gian thần phản bội’, ‘dùng uy tín của bè cánh mà ức kẻ sĩ’.
Đương nhiên Tưởng Tiến Hiền không thể đứng yên chịu trận, nói Vi Tri Miễn mới là kẻ ‘kẻ tiểu nhân nịnh thần’, ‘chỉ biết lấy quyền mưu tư, làm việc không có tâm’, ‘nề nếp gia phong không chỉnh tề’.
Gì mà làm việc không có tâm chứ, thế Trịnh Tĩnh Nghiệp mạnh, những việc quan trọng đều ôm trong người, có tâm với công việc, muốn đoạt mối làm ăn, có khi bị ông đánh cho!
Trong loạn chiến, nhà Nghiệp Quảng Học bị xếp vào Tam đẳng, tất nhiên cũng tưởng sẽ lên được một bậc, muốn tranh thủ nước đục mò cá, hi vọng được chính sửa lại thứ hạng trong 《 Thị tộc chí 》 nên cũng tham gia.
Trận chiến này chẳng phân biệt phe phái, ai cũng vì lợi ích của nhà mình mà bôn ba, cái gì mà ‘Vì muốn bồi dưỡng Hoàng tử mình coi trọng mà cùng nhau gắng sức’ đều bị ném sau đầu, mọi người công kích lẫn nhau, rành mặt nhau quá rồi mà? Bao nhiêu vụ bê bối cũng moi hết ra cho người khác xem, bọn họ vạch trần nhau, nào là yêu thiếp giết vợ, đưa thứ thành đích, không phụng dưỡng mẹ già, anh em tranh giành… còn máu chó hơn hồi tết năm rồi.
Hoàng đế rất vui, khiển trách: “Thế thì ra thể thống gì? Ngày mai tập trung ở Tập Hiền các, chư khanh cứ nói thoải mái, chớ luận việc khác, chỉ bàn về 《Thị tộc chí》 thôi.” Các ngươi đều phải lấy lòng ta, nhà ta mới có thể thành thế gia hạng nhất. Mà hình như sợ hỏng chuyện, mọi người không ầm ĩ, quy định ‘nói thoải mái’, không phải là bắt người ta phải nói sao?
Hội nghị ở Tập Hiền các do Tể tướng Trịnh Tĩnh Nghiệp chủ trì, Hoàng đế Tiêu Chính Đạo làm trọng tài, các vị triều thần làm tuyển thủ. Bởi vì Trịnh Tĩnh Nghiệp đã dặn trước, phần tử Trịnh đảng rất ngoan, rất im. Chỉ có thế gia, huân quý cãi nhau đỏ mắt.
Trì Tu Chi là một thành viên trong nhóm biên tập, cũng phải lên tiếng, mà chàng phát biểu thì khiến cả đám khiếp sợ, chàng vẫn giữ những quan điểm của mình: Thứ nhất, nhà của ta không phải thế gia, phải rời khỏi thứ hạng; Thứ hai, đề nghị để hoàng thất vào Đầu đẳng, tránh phát sinh tình huống ‘vì thần mà trễ việc vua’; Thứ ba, xem xét những nhà huân quý từ khi khai quốc để xếp thứ hạng; Thứ tư, rất nhiều thế gia đã xuống dốc, cũng nên loại bỏ.
Trì Tu Chi khăng khăng: “Thời thế thay đổi, hiện tại không thể áp dụng những phương pháp cũ nữa.” Đề nghị chỉnh sửa thứ hạng trên diện rộng, yêu cầu phải phù hợp với tình hình hiện nay. Một đề nghị nữa là dựa theo địa vị của các nhà hiện nay để xếp danh sách.
Trì bản《Thị tộc chí》 bị người đời phẫn nộ, bài xích vì đã ‘huân cách’ (*); nói đơn giản, chính là dùng cấp bậc quan lại để xếp hạng. Trì Tu Chi lại nói: “Những gia tộc mấy trăm năm có nhiều, há chỉ bảy họ Lý, Cố, Triệu, Tưởng, Sở, Hạ, Trần, mà bảy nhà này lại độc tôn? Tại sao? Trong khi bên cạnh đó, Tể tướng chỉ có vài người!” Nên cứ theo cấp bậc mà sắp xếp là tốt nhất chứ sao?
(*) Trong lịch sử, Đường Thái Tông từng để người biên soạn 《Thị tộc chí》,hòng phá vỡ địa vị độc quyền của thế gia, nâng địa vị hoàng thất và huân quý lên cao, kết quả bị mắng là ‘huân cách’ (cản trở, ngăn cách công lao); ở đây tác giả mượn dùng hai danh từ này.
Trong hội nghị bấy giờ, Trì Tu Chi được lời to.
Theo những sử gia đời sau phân tích, một dấu hiệu chứng tỏ sự suy sụp của thế gia chính là việc biên tập và các quy định trong 《Thị tộc chí》. ‘Điều này đại biểu cho sự ra đời và phát triển một tập đoàn quyền lợi mới vớitập đoàn quyền lợi đã bị suy yếu, trong quá trình này, một vài thành viên của tập đoàn quyền lợi đã hợp tác cùng tập đoàn quyền lợi mới, xúc tiến hành động. Một ví dụ rõ ràng để minh chứng là sau cuộc tranh cãi ở Tập Hiền các, Trịnh Tĩnh Nghiệp gả con gái cho Trì Tu Chi, sử viết: Hoàng đế vui mừng đứng ra làm mai, cha mẹ Tu Chi đều qua đời, để Cố Ích Thuần làm chủ, đề bạt Tu Chi thành Trung thư xá nhân…’
Có phải hợp tác vì lợi ích hay không thì chỉ có người ‘hợp tác’ mới biết, nhưng liên quan đến hôn nhân thì có.
“Hả?!” Trịnh Diễm trợn mắt thật to, “Bình tĩnh, bình tĩnh… quyết định từ khi nào? Nhanh nhanh… cho Trì… Đệch!” Nhìn cái kiểu kích động này xem.
Cmn! Trịnh Diễm đi vòng vòng trên mặt đất, mới có yêu sớm ba tháng thôi mà! Đính hôn sao? Mình còn chưa qua tuổi vị thành niên cơ mà! “Sao lại gấp như thế ạ?”
Đỗ thị bình tĩnh nói: “Dù sao suốt tháng này con nấu ăn cho thằng nhóc Trì gia thuận tay lắm mà, sau này cứ nấu cho nó ăn nữa đi!”
Trịnh Diễm hóa đá.
Phản ứng của Trịnh gia coi như là tốt rồi đấy, thân thích Trì gia còn phản ứng dữ dội hơn nàng nhiều.
Trì bà ngoại nghe Trì Tu Chi thông báo đính hôn xong, liền hỏi: “Thục nữ nhà nào?”
Trì Tu Chi cười ôn nhu, mang theo vẻ ngại ngùng của thiếu niên: “Con gái của Trịnh Tướng công, Thất nương.”
Trì bà ngoại như muốn té xỉu: “Cháu, cháu, cháu sao có thể cưới kẻ phi loại?! Sau khi chết bà không còn mặt mũi nào nhìn mẹ cháu nữa!”
Vẻ mặt Trì Tu Chi thành khẩn nói: “Trì gia đã bị xóa tên khỏi 《Thị tộc chí》, đừng nói tới loại với không loại nữa.”
“Rầm!” Trì bà ngoại té xỉu.
Cốc thị cả kinh nhảy dựng lên: “Mẹ!”
Mọi người lại ấn huyệt nhân trung, xức dầu, cuối cùng Trì bà ngoại cũng tỉnh lại, trợn mắt nhìn Trì Tu Chi, nước mắt chảy như suối: “Tại sao có thể như vậy được! Rõ ràng cháu đã ra làm quan rồi mà! Ô ô, thế này thì phải biết làm thế nào?”
Trì Tu Chi dịu dàng khuyên giải: “Cháu để nhà cậu vẫn còn ở 《Thị tộc chí》.” Ý nói mình là người tốt, dùng thứ hạng nhà mình đổi cho cậu.
Hừ! Nhà cậu của chàng căn bản đã tuyệt hậu, chỉ còn hai quả phụ chứ mấy?! Cốc thị nhíu mày nói: “Đại lang trẻ tuổi, tương lai chưa chắc không bằng người. Cũng không cần phải kết thân với Trịnh thị, nay lúc việc còn chưa định, chớ nên gấp gáp như vậy. Mọi người tin vào đạo đức của Trì gia là được. Nếu Đại lang nguyện ý, ta nguyện về nhà bàn bạc với mọi người, để con gái Cốc thị xứng cùng Đại lang.”
Trì Tu Chi thành khẩn đáp: “Cốc thị danh môn, sao có thể cưới phi loại?” Bây giờ Trì gia cũng là dế nhũi rồi.
Cốc thị: “…” Đậu xanh rau má!
Thanh danh của Trì Tu Chi trong thế gia bắt đầu biến chất, có người bảo chàng ‘Siểm nịnh bề trên’, cũng có người bảo giảo hoạt đạo đức giả. Có điều danh tiếng trong tân quý thì rất tốt, đám người Trưởng công chúa Nghi Hòa đặc biệt tặng lễ rất hậu, có mấy nhà viện cớ chàng đính hôn mà tặng nhà cửa ruộng vườn.
Ừ, nói tóm lại, Trì Tu Chi đã trở thành vì sao mới chói lóa. Hơn nữa, lại thành thư kí riêng của Hoàng đế nữa kìa. Ôi! Xã hội thống trị phong kiến không có căn cứ đề bạt cán bộ công nhân viên theo một trình tự hệ thống gì hết!