Con Gái Gian Thần

Chương 64: Đạo đức của danh sĩ



KHỤ KHỤ, XEM THỬ NÓI CHUYỆN GÌ.

Từ khi đối đầu với Đông cung, phe Trịnh Tĩnh Nghiệp ổn, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng khá, đặc biệt chú ý tin tức từ Đông cung. Không có do thám thì cũng bắt đầu phái đi thăm dò, nếu chỉ có cơ sở ngầm bình thường thì bây giờ tăng cường. Hai bên đều nhận được một tin, Tiêu Lệnh Hành rất lễ độ chu toàn với một vị ẩn sĩ, còn nói thẳng ‘Ta có Lý Thần Sách như cá gặp nước.’

Hơn nữa, từ khi có Lý Thần Sách, tác phong làm việc của Đông cung cũng thay đổi hẳn. Vốn Tiêu Lệnh Hành có chú ý để quan hệ thân thiết với cha mình, nhưng không làm trọn vẹn được như bây giờ. Điều này khiến những người quyết lật đổ Đông cung cảm thấy bị đe dọa, hai bên Trịnh, Cố cũng đều được Đông cung lấy lòng, càng cảm thấy không yên tâm, ăn ý với nhau, đương nhiên phải mở một cuộc họp nho nhỏ.

Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt đầu đề tài: “Hai tháng qua, Đông cung đã tiến bộ không ít, với người ngoài ôn hòa quan tâm, kính trên nhường dưới, nhân hậu, không chấp tiểu nhân. Thánh nhân thấy vậy, chắc chắn rất vui.” Đông cung phá lệ quở trách Vinh Quốc phu nhân (mẹ Trần thị) làm người kiêu căng, không được như cô em gái trong tộc, Hạ hoàng hậu quá cố.

Cố Ích Thuần khen tiếp: “Thái tử gặp ta bốn lần, đủ cấp bậc lễ nghĩa.”

“Không có việc gì mà ân cần như thế, không gian trá cũng là phường trộm cướp,” Trưởng công chúa Khánh Lâm không do dự kết luận, hơn nữa còn thể hiện rõ rằng, công chúa của bổn triều vẫn rất có khả năng làm trụ cột, “Nó là người rộng lượng chắc? Cứ coi như bị sét đánh vào đầu cũng chưa chắc có thể biết điều như thế được đâu. Thứ dị thường chắc chắn là yêu, người khác lạ hẳn có vấn đề! Ta là cô nó ba mươi năm, hơn ba mươi năm trời chưa được hai ngày nghe cái gì hay ho từ mồm nó. Hai người còn lề mề đến giờ, hay quá nhỉ!” Một câu thôi mà đã gạt hết Tể tướng đương triều với chả Danh sĩ trong nước.

Hai người Cố Trịnh bị phụ nữ mắng, Cố Ích Thuần ho khan một tiếng: “Bà càng lúc càng nóng tính đấy, thì cũng đã có ai nói bó tay chịu trói đâu.” Vợ mắng người, chồng phải đi theo xin lỗi chứ sao.

“Khụ khụ, đúng thế,” Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng theo giảng hòa cùng với sư huynh, “Không phải đang phân tích đây à? Sao chúng ta không nhìn ra cái kế hoãn binh đấy được? Kế thì hay, nhưng người nghĩ ra kế, Lý Thần Sách này, là hạng người nào?” Trịnh Tĩnh Nghiệp được gọi là ‘người máy tính’ mà lại hỏi như vậy, có thể thấy Lý Thần Sách che giấu kĩ đến thế nào. “Là người của Lý thị, nhưng cũng chỉ biết mỗi cái tên, không còn thông tin nào để xem xét, đúng là kì quái.”

Ngồi đối diện ông, trên mặt Cố Ích Thuần thoáng lộ vẻ xấu hổ, ông xuất thân thế gia thì hẳn phải rất quen thuộc với những điều này, thế mà lại không biết gì về lai lịch của Lý Thần Sách, suýt nữa là không còn giữ được vẻ phong vận trên mặt.

Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng có trăm sự không thể giải: “Kẻ ấy, cũng coi như có đầu óc, thế sao Lý gia lại che giấu! Nếu để Đông cung gặp được Lý Thần Sách sớm hơn thì chúng ta đều không có đường sống,” nói xong theo thói quen chỉ trích thế gia, “Táo tàu mọc méo (*) đều được thổi phồng như thuốc tiên, vậy thì không lý do gì lại giấu tài kín như bưng thế.”

(*) Trái táo tàu mọc méo thì trông xấu xí, nhưng lại ngon ngọt hơn những trái bình thường, ý bảo thực tài mới là cái đáng trân trọng, có hai nghĩa; bề ngoài chỉ là thứ nông cạn, không dùng để đánh giá con người; hoặc đôi khi lại bị tâng bốc, coi là thuốc tiên, chứ thật ra chỉ là táo tàu mà thôi

“Cũng không phải,” Trịnh Tĩnh Nghiệp dùng cái đầu ngập âm mưu tính toán để phân tích, “Kẻ thông minh, ai lại đứng sau gây rối? Hắn ta đang có ý đồ gì?” Sự tình đã chứng minh, Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn là một người bình thường, không thể hiểu nổi cái đầu kì cục của Lý Thần Sách.

Cố Ích Thuần cố gắng dựa vào những lời nói và việc làm Lý Thần Sách lộ ra để phân tích, nếu không biết một người đã trải qua những chuyện gì, thì dựa vào lời nói và việc làm để có nhận xét sơ bộ thái độ làm người của hắn cũng không khó: “Đây là một con bạc.” Một kẻ đầu cơ vào chính trị, Cố Ích Thuần thấy khó có thể giải thích cặn kẽ.

“Hắn cũng được coi là kẻ thông minh, nhưng lại im lặng không ra làm quan, có thể thấy là không hòa thuận với gia tộc.” Chắc chắn tính cách có vấn đề!

“Thân cận với Đông cung, chính là mục tiêu chủ yếu của hắn. Với tình thế của Đông cung hiện nay, hẳn kẻ nào nhát gan sẽ không dám dây vào, trong khi Thái tử lại ‘vô tình gặp gỡ’ hắn…”

Lúc ba người đang bàn chuyện, người trong phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm đến trình báo: “Vừa nhận được tin tức, Đông cung đưa một người tên Lý Thần Sách đến gặp Thánh nhân, Thánh nhân và Lý Thần Sách nói chuyện với nhau rất lâu, còn để Lý Thần Sách ở lại dùng cơm trưa.”

Vẻ mặt Cố Ích Thuần vẫn không thay đổi: “Đến gặp Thánh nhân rồi cơ à, có thể không phải kẻ không chí tiến thủ.”

Quan hệ trong nhà không tốt, chọn ngay thời điểm nguy hiểm để thể hiện năng lực của mình, lại còn hứng thú với quyền thế, nếu không phải là con bạc chính trị thì là gì? Mang tấm lòng vì thiên hạ chắc? Giúp đỡ một kẻ tầm thường như Thái tử thì có ích gì cho đất nước?

“Làm sao bây giờ?” Trưởng công chúa Khánh Lâm là một người rất thẳng tính. “Tới bây giờ, thằng cháu của ta không phải là một đứa rộng lượng. Bây giờ mặc nó lừa đảo như thế, sau này chắc chắn sẽ tính sổ không nương tay.” Huỵch toẹt quan hệ thù địch với Đông cung luôn.

Trịnh Tĩnh Nghiệp đứng dậy nói: “Hắn làm chuyện của hắn, chúng ta có việc của mình, ta không tin chư vương không lo lắng.” Ý bảo ông sẽ tiếp tục đi nắm đuôi Đông cung.

Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ tay một cái: “À phải rồi, trời đang lạnh, thích hợp để mở tiệc rượu, ta đang muốn xin nhà đệ vài vò.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp đáp: “Nếu tẩu muốn, cứ sai người tới nhà ta lấy là được, khách khí làm gì?”

Cố Ích Thuần cười khổ nói: “Hai người đúng là không xa lạ. Nhưng đừng chỉ nghĩ tới cháu trai, cháu gái bà thôi. Thời Hạ hậu còn sống đối xử với bà không tệ, hôm nay nhà bọn họ bị trách mắng, bà cũng nên đến an ủi chút đi.”

“…” Đệch! Người vô cùng tàn nhẫn chính là ông đấy! Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trưởng công chúa Khánh Lâm cùng khinh bỉ nhìn Cố Ích Thuần. (ý lên án sự giả tạo của Cố Ích Thuần)

Khinh bỉ xong, Trịnh Tĩnh Nghiệp dặn Cố Ích Thuần và Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Lý lịch của gã họ Lý này vẫn phải điều tra thêm.” Bằng không thì chơi đểu, kế hoạch của Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn theo cách cũ, tìm lý lịch của Lý Thần Sách rồi trình cho Hoàng đế xem. Coi nè, con trai ngài lại đi kết giao với bạn bè xấu nè.

Biện pháp cũ, miễn có tác dụng là được.

Trưởng công chúa Khánh Lâm đập vào người Cố Ích Thuần một cái: “Ông ngớ à, Lý Tuấn cũng là người họ Lý đó!”

Mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn không thay đổi nói: “Hai mươi năm trời, rốt cuộc ta cũng thấy nó có chút tác dụng.”

Cố Ích Thuần: “…” Thế tiêu chuẩn đánh giá người hữu dụng của đệ là?

***

Bên này ba trưởng bối đang bàn bạc, thì ở bên kia, lịch sử của Lý Thần Sách đã được Trịnh Diễm và Trì Tu Chi bóc mẽ hoàn toàn.

Chi phí: Hai vò rượu.

Hôm nay là ngày nghỉ nên Trịnh Tĩnh Nghiệp mới có thể chạy đến nhà sư huynh từ sáng sớm. Cũng vì là ngày nghỉ định kì, Trịnh Diễm được nghỉ học, muốn chạy đến nhà riêng của mình để làm chút hoa quả khô. Bắt đầu vào đông, phải nấu rượu, cũng muốn làm xúc xích.

Tâm ý của Trì Tu Chi, mọi người đều biết cả, đến cả quận chúa Tân Xương cũng phát hiện chàng để ý cô nhóc họ Trịnh. Động đến sinh hoạt của Trịnh Diễm, biết ngày nghỉ lúc nào, còn không lo chuẩn bị chặn đầu từ sớm chứ?

Đúng giờ, Trì Tu Chi ra ngoài tản bộ, thong thả từng bước trên đường, ‘vô tình gặp’ Trịnh sư muội.

Bắt chuyện rất tự nhiên: “Sao Thất nương lại đến đây?” Trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

“Ơ, đừng nhìn ta như thế, hôm nay ta không nghịch ngợm gì cả. Cha mẹ ta cũng không cấm ra ngoài, huynh đừng có nhíu mày nữa. Để ta làm bánh ngó sen cho nhé.” Cô bé ngốc không nhận ra, lấy đồ ngọt ra để hối lộ. Sau sự kiện Trương Lượng, mỗi khi nàng ra ngoài hoặc phải đi cùng anh trai, hoặc tôi tớ, tì nữ riêng, nhưng hôm nay lại tự đi một mình.

Trì Tu Chi sờ mũi: “Đây là đưa hối lộ.” Tự động hướng đến nhà riêng của Trịnh Diễm mà đi.

Trịnh Diễm toét miệng cười thật tươi: “Phải bị tội gì?”

“Ừm, phải tiếp tục hối lộ, ta sẽ không tố giác.”

“Muốn bao nhiêu mới được?”

“Cũng khó nói, nếu muội vẫn làm vậy mãi thì cả đời ta cũng không tố giác.”

Trịnh Diễm rộng rãi đáp: “Được thôi.” Cứ thế mà tự mang mình đem bán.

Trì Tu Chi cười nhẹ, khẽ nhíu mày, vẻ mặt ưu tư khiến người ta đau lòng: “Đi nào.”

“Vâng ạ.”

“Mau mau, há há! Để ta bắt được rồi, hai đứa tụi bây!” Một thanh âm hưng phấn từ xa truyền tới, có cả tiếng dậm chân.

Trịnh Diễm và Trì Tu Chi vừa quay đầu nhìn lại, là Lý Tuấn, còn mang hai nô bộc đi đến, mặt thoáng hồng, mắt lại ánh xanh.

Lý sư thúc Lý Tuấn, sư đệ được Cố Ích Thuần khá dung túng, tài hoa hơn người, giỏi viết chữ Thảo. Cũng là sư đệ bị Trịnh Tĩnh Nghiệp coi như cục phân, thấy là hừ mũi vì làm việc không đàng hoàng. Đương nhiên Lý Tuấn cũng không đánh giá tốt Trịnh Tĩnh Nghiệp.

Vốn Lý Tuấn cũng chẳng có cảm tình gì với con gái Trịnh Tĩnh Nghiệp, nhưng mà ông ta thích rượu, rượu Trịnh gia lại là bí truyền. Trước nay ông ta toàn đến quý phủ của Cố Ích Thuần để xin rượu, nhưng Cố Ích Thuần không uống nhiều, chẳng có mấy. Danh sĩ Lý Tuấn liền phát huy trọn vẹn khí phách rộng rãi của mình, vô cùng không biết xấu hổ bám lấy sư điệt Trịnh Diễm, rảnh rỗi lại đi đòi rượu uống.

Bởi vì Trịnh Diễm biết nấu rượu, thư pháp cũng rất tốt, tính tình cũng cởi mở, sau khi qua lại thường xuyên, Lý Tuấn cảm thấy cô nhóc này không tệ. Danh sĩ ấy mà, được cái là không quá xét nét những lễ nghi thông thường. Đối với người mình đã để mắt, thì đặc biệt phá lệ. Một nam một nữ, một già một trẻ, có thể nói với nhau vài câu. Học vấn của Lý Tuấn không tệ, thi thoảng cũng chỉ dẫn cho Trịnh Diễm ít nhiều. Về phần Trì Tu Chi, đối với vị sư thúc này, nửa tiếc tài hoa, nửa lại cảm giác vô dụng. Lý Tuấn thấy Trì Tu Chi bộ dạng không tệ, lại là học trò Cố Ích Thuần, không có thái độ thù địch gì với chàng. Chẳng qua thi thoảng cảm thán: “Bây còn nhỏ mà đã để ý tới sự nghiệp như thế, không được, không được.”

Chân mày lá liễu của Trịnh Diễm dựng thẳng: “Thúc còn dám tới! Lần trước nấu rượu cất trong phòng, thế lại thúc lại dẫn người trèo tường vào trộm mất!”

“Đến uống mà, uống mà!” Lý Tuấn thích rượu đến phát cuồng, lại đụng đến căn cứ bí mật của Trịnh Diễm.

“Còn dám vẽ bậy bạ lên tường của ta!”

“Người khác tới chỗ ta xin chữ còn không được nữa là!” Lý Tuấn cố gắng phản bác.

[Danh sĩ, ông phải được gọi là Không biết xấu hổ mới đúng.] Trì Tu Chi đau khổ xoay mặt.

Lý Tuấn đang nghĩ, nhìn này, thiếu nam thiếu nữ, để ta bắt được rồi nhé, muốn bắt chẹt. Không ngờ Trịnh Diễm liền hỏi: “Thúc ra đây làm gì? Tính làm Kim Ngô vệ à? Ra đường bắt người hả?”

Lý Tuấn bị công kích, phản đối: “Con nhóc con, y chang cha bây, miệng chẳng bỏ công vụ thế hả! Còn thằng nhóc đây nữa, không có việc gì thì xử án đi! Được việc Lại mục thì một chút, chuyện không thanh quý thì làm đến là hăng say.” (công việc xử lý vụ án của Trì Tu Chi được coi là không thanh quý)

Trì Tu Chi chưa nói gì, Trịnh Diễm đã đốp chát: “Quân tử bất khí, bất tự khí.” (Quân tử không phải đồ vật, không thể bỏ phí. Câu này chơi chữ ở chỗ dùng từ đồng âm khác nghĩa. Đại khái là bênh vực ấy mà.)

“Không nói lại bây, rượu đâu?”

“Cứ uống vậy, sớm muộn cũng chết vì rượu!” Nói vậy, nhưng Trịnh Diễm vẫn dẫn hai người một già một trẻ vào nhà riêng của mình.

Lý Tuần không xoi mói cảnh vật chung quanh, chỉ muốn uống rượu: “Lấy rượu, lấy rượu,” thấy Trì Tu Chi tán thưởng chữ của mình viết trên tường, hơi đắc ý nói, “Bây không viết được đâu, bây và Trịnh Tĩnh Nghiệp chỉ đành viết chữ Khải, Hành thư của Cố Tư Huyền rất đẹp. Nhưng chỉ có ta, không câu nệ, mới có thể viết giỏi chữ Thảo.”

(*) Chữ Khải được coi là mẫu mực, quy phạm nhất; chữ Hành là viết nhanh như chữ Khải, nhưng không quá láu như chữ Thảo; chữ Thảo là cách viết chữ Hán rất nhanh, nhưng không phải tùy tiện mà cũng có quy luật riêng – những chương đầu từng nhắc qua, Trịnh Diễm theo lối viết chữ Hành.

Trịnh Diễm cười nhạo ông: “Khải thư của thúc không bằng cha ta, Hành thư không bằng thầy ta, chỉ có thể nghệch ngoạc vài chữ, như là sâu rượu viết ra.”

Lý Tuấn không tức giận ôm bình rượu, không nói lời nào với Trì Tu Chi, bảo Trịnh Diễm: “Bây cũng không vẽ nổi đâu.”

Trịnh Diễm cũng chẳng tức giận, hai người chỉ cãi nhau cho sướng miệng thế thôi, nói một hồi, Trịnh Diễm đi xuống bếp dọn đồ ăn. Bưng ra hai mâm bánh ngọt, mới phát hiện Lý Tuấn… cũng thích đồ ngọt!

Lý Tuấn ăn uống thỏa thuê, Trịnh Diễm tiếp tục cười nhạo ông: “Còn nói là danh sĩ, không chỉ là quỷ rượu, mà còn quỷ chết đói. Không được chút xíu ngạo khí nào! Phong phạm thế gia của thúc đâu rồi?” Lời nói châm chích.

“Có chứ!” Hoàn toàn không ngại đáp, “Cái này gọi là không câu nệ tiểu tiết.”

Trì Tu Chi ăn bánh, thưởng thức trà, mỉm cười nhìn Trịnh Diễm đấu võ mồm với Lý Tuấn. Đang náo nhiệt, tôi tớ của Trì gia đến tìm anh, bảo là Lý thừa có việc gấp cần gặp: “Vị lang quân đó mặc áo quan, mặt mũi đầy mồ hôi, còn có vẻ hoảng hốt.”

Lý Tuấn đã có ba phần rượu, nói năng hàm hồ: “Cái tên này có vẻ quen, a! Là ổng! Mau gọi ổng tới đây uống rượu chung.”

Lý thừa là người của Lý gia, chú họ của Lý Tuấn.

Người bình thường không so với kẻ nát rượu, Lý thừa một đầu mồ hôi được đưa tới.

Vừa thấy Lý Tuấn, Lý thừa đã muốn bật khóc: “Sao ngươi lại còn mơ mơ màng màng thế này? Chuyện kia…”

Lý Tuấn nheo mắt nói: “Không phải cái thằng thối miệng kia lọt mắt Đông cung rồi sao?

Trịnh Diễm mừng rỡ trong bụng, há! Tới đây nào! Trịnh Diễm biết Lý Thần Sách là người của Lý gia, còn ai có thể cung cấp tin tức tỉ mỉ, xác thực hơn việc đánh vào nội bộ kẻ địch chứ?

Trì Tu Chi nói với Lý thừa: “Ta nhớ rồi, thì ra các người là người một nhà, đây là sư muội của ta, cũng không phải người ngoài. Lý lang có chuyện gì, cứ nói đi.”

Lý thừa còn hơi do dự, Trịnh Diễm nói: “Nếu tên ma men này ra ngoài nói lung tung, ta sẽ trói ông ấy lại rồi đặt bình rượu ngay dưới mũi ông ta, ngửi thấy, nhưng không uống được, cho thèm chết luôn.”

Lý Tuấn nhảy dựng: “Con bé chết tiệt, quá ác độc!”

Trong lòng Trì Tu Chi cũng ưu sầu: “Đúng là nhẫn tâm thật.” Rất không có nhân đạo.

Hôm nay là phiên trực của Lý thừa, ngồi trong nha môn rảnh rỗi tám chuyện, vừa nghe nói hình như Lý Thần Sách lọt mắt Hoàng đế mà như rớt vào thùng sơn, không thể nhìn ra bộ dạng cũ. Để hắn một bước lên trời rồi, mọi người còn đường sống sao? Tên này là một tên ngang ngược trong nhà! Phải đi tìm đối sách, không thể chậm trễ.

Mệ nó! Để hắn đắc thế thì không phải người trong nhà sẽ nhục đến chết luôn sao? Không được, phải nghĩ cách. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Trưởng công chúa có vẻ đáng tin, hơn nữa Trì Tu Chi theo Cố Ích Thuần, không hợp với Đông cung. Nay gặp Trịnh Diễm, quan hệ của nhà nàng và Đông cung cũng không tốt.

Sở dĩ ông không thể chậm trễ dù chỉ một chút vì căn bản do tính cách của Lý Thần Sách. Gã này rất độc miệng.

Khi hắn mười lăm tuổi từng nói Lý Tuấn là linh vật của Lý gia, là biểu tượng, thú cưng của cả gia tộc, được cả nhà cưng chiều. Lời này không sai, vấn đề là, Lý Thần Sách là em họ, Lý Tuấn là anh họ.

Hắn nói Lý thừa là ngựa tồi, cả đời tầm thường. Lời này không sai, vấn đề ở chỗ, Lý thừa là chú hắn, còn nghiêm trọng hơn khi nói anh mình.

Đủ lời cay độc khác nữa, không thể đếm xuể. Môi trên môi dưới, trong lúc hít thở mà cũng có thể lột da mặt người, bây giờ được gặp vua, tán gẫu với Hoàng đế, ai biết hắn sẽ nói những gì?

Lại thêm, Lý Tuấn tiếp tục nóng nảy: “Năm đó Trưởng công chúa Khánh Lâm nghị hôn, Trần thị từ chối, hắn nói trong đầu Trần thị toàn là nước vo gạo.” Trịnh Diễm chưa bao giờ ngờ Lý Tuấn cũng có tiềm năng buôn chuyện đến thế, qua lời Lý Tuấn, Trịnh Diễm đã biết được sự tích rực rỡ của Lý Thần Sách. Đại khái là người một nhà, Lý Tuấn chẳng thể nói Lý Thần Sách không tốt, nhưng có thể nhận ra, trong lòng Lý Tuấn còn căm ghét hắn ta hơn cả Trịnh Tĩnh Nghiệp. Bởi vì là người trong nhà, chẳng những không nói ra, mà còn muốn giấu cho kĩ, đẩy đi xa, biến cho khuất mắt mọi người.

Đồ phản bội! Hắn ta chẳng qua không quá tin phục Ngụy Tĩnh Uyên, Trịnh Tĩnh Nghiệp, trong khi chửi mắng thế gia té tát như tạt hắt máu chó vào mặt. Trước nay bán nước luôn ghê tởm hơn giặc ngoại xâm.

Lý thừa lại tiếp: “Hắn ta lại ngang ngược nữa chứ!”

Lý Thần Sách cứ bị người trong nhà mang bán như thế.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv