DÙ TUỔI LỚN HAY NHỎ, PHỤ NỮ LUÔN LÀ MỘT LOẠI SINH VẬT VÔ CÙNG TÀN NHẪN, CÓ THỂ KHÔNG ĐẮC TỘI THÌ ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO.
Tên quái vật khổng lồ này nàng vốn không biết, nhưng… tròng mắt Trịnh Diễm đảo nhanh, sắc mặt sư mẫu nhà nàng vô cùng khó coi! Vẻ mặt bị liên lụy của Cố Ích Thuần cũng rất rõ. Thị lực của trẻ con rất tốt, Trịnh Diễm cũng luôn chú ý giữ gìn đôi mắt của mình, cho nên có thể thấy rõ bội sức của tên mập chết bầm kia, thế là có thể dễ dàng phát hiện nạn nhân!
Dây cương buộc mõm ngựa, yên của tên mập chết bầm kia đều được trạm trổ bằng vàng! Một màu vàng óng ánh rực rỡ dưới mặt trời thiếu chút nữa chiếu mù mắt người ta!
Thân phận gì thì mặc màu đó, chất liệu, kiểu quần áo, quy cách nhà cửa, nhà có nhiều đồ trang trí hay không, bình thường dùng đồ dạng gì, đều có luật pháp quy định. Ví dụ dễ thấy nhất, mặc áo long bào, chính là tội chết. Những thứ khác thì cứ thế mà loại suy.
Dựa theo quy định, người dùng trang sức bằng vàng chỉ có thể là hoàng thất, còn là trực hệ của Hoàng đế, đương nhiên, từng là dòng họ trực tiếp với Hoàng đế mà không bị trừ tông tịch hay giáng cấp cũng có thể dùng. Tể tướng, trọng thần, nếu được Hoàng đế cho phép, cũng dùng được tuốt.
Nhờ những món trang sức này, chỉ cần hơi nhiều chuyện trong kinh một chút, cũng có thể đoán được, tên mập chết bầm này chính là nỗi sỉ nhục gien di truyền của hoàng thất – Tiêu Lệnh Đức. Bộ dạng xấu xí thì cũng được đi, đã thế đầu óc còn ngu dốt. Trong hoàn cảnh sống thế này, chẳng lẽ không nên mưu mô xảo quyệt, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, thể diện quan trọng hơn tất cả sao?
Còn hắn ta thì không! Vẫn vác mặt mình ra đường, làm chuyện khiến người xung quanh khinh bỉ.
Bây giờ thì hay rồi, Trịnh Diễm thấy sư mẫu mình liếc mắt một cái, tên não tàn bị cô ruột cho vào tầm mắt ngay trên đường.
Không cần phải nói thêm, chuyện náo nhiệt như thế đương nhiên sẽ kéo một đám người vây quanh xem. Tiêu Lệnh Đức vốn không phải là kẻ khiến người ta kính nể sợ hãi, đây là kinh thành, nơi có quá nhiều quan to, chẳng qua Tiêu Lệnh Đức chỉ chọc ghẹo gái đẹp giữa ban ngày thôi, chưa đến nỗi phóng hỏa giết người – mà tên này cũng chả có bản lãnh đó. Không thấy tôi tớ nhà hắn chẳng thèm can ngăn gì sao?
Chân chó Giáp chỉ nói hai chữ: “Thập lang.”
Tiêu Lệnh Đức liền quất cho hắn hai roi lên vai, chân chó Giáp và chân chó Ất, Bính, Đinh đều nhanh chóng ngậm miệng, đồng loạt lui về sau năm bước, chừa không gian đủ để Tiêu Lệnh Đức làm chuyện xấu.
Quần chúng vây quanh chỉ trỏ.
Nửa vòng dưới cửa tiệm ăn, trong đó chỉ có Tiêu Lệnh Đức và một mỹ nhân bị kẹt. Từ góc của Trịnh Diễm chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu, và vai của ‘mỹ nhân’ mà thôi, nhưng Tiêu Lệnh Đức đứng chệch ra ngoài, có thể nhìn thấy nửa cái bản mặt to như bánh, đang trương phồng lên của hắn.
Đang nhìn, Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ bàn: “Thằng chó chết! Đi gọi Thập lang lên đây!”
Trịnh Diễm vội vàng xoay đầu: “Nghìn vạn lần chớ nên! Hình như người kia say rồi, sợ không dễ nói chuyện, đừng nên xé ra to, nhỡ đâu lại khiến sư mẫu mất mặt.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nổi đóa, bà biết thằng cháu này, chuyện này cũng vô cùng có thể xảy ra. Cố Ích Thuần ho khan một tiếng: “Con xem náo nhiệt vui nhỉ.”
Trịnh Diễm le lưỡi, đứng dậy, lấy ấm trà trên bàn, Cố Ích Thuần đè lại, lấy ly trà ra. Trịnh Diễm bưng ấm đến bên cửa sổ nhìn xuống, Tiêu Lệnh Đức rất nhanh, sáp tới trước mặt tiểu mỹ nhân, thêm bước nữa là sẽ thành ‘táy máy chân tay’. Trịnh Diễm híp mắt, ‘Viu~ Loảng xoảng! Choang!’
“Ai! Á!” Tiêu Lệnh Đức hét thảm một tiếng, ngẩng đầu lên, che vai, “Ai ai ai đó, bước ra đây.”
Mỹ nhân cũng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt trong suốt nhẵn bóng như ngọc, đôi mắt tựa nước mùa thu. Nghe một giọng trẻ con bình tĩnh: “Trợt tay.”
Lớp âm nhạc trung học căn bản, giáo viên hẳn có nói với các học sinh, giọng trẻ con khá cao, có lực xuyên thấu, giọng nữ càng vang hơn giọng nam. Trịnh Diễm là một cô bé, giả vờ bình tĩnh, nàng muốn biểu lộ ý tứ của mình cho kẻ lầu dưới nghe. Quần chúng dưới lầu đương nhiên cũng nghe thấy, đồng loạt cười ồ lên, Tiêu Lệnh Đức vốn có men rượu, lại thêm chọc ghẹo mỹ nhân mà mỹ nhân không buồn mắng chửi hắn một chữ. Bây giờ bị một con nhóc cười nhạo, lại còn trốn trên lầu không xuống.
Bao nhiêu chất cồn Tiêu Lệnh Đức hấp thu vào cơ thể từ sáng sớm đã bị đốt sạch: “Ngươi xuống đây cho ta!”
Trịnh Diễm chỉ duỗi nửa cánh tay ra ngoài cửa sổ, rung chuông nhỏ: “Ngươi lên đây,” hơi dừng một chút, “coi như không dám.”
Tiêu Lệnh Đức không nói hai lời xộc thẳng vào. Mỹ nhân – kẻ bị hại khẽ nhăn mũi, mím môi, nghiên mực mới mua trên tay lại trượt vào trong tay áo, ấy, tiết kiệm tiền mua nghiên mực, ổn rồi. Khoanh tay, lạnh lùng nhìn một đám chủ tớ Tiêu Lệnh Đức n người xông vào cửa tiệm như lốc xoáy.
Trưởng công chúa Khánh Lâm hận không thể đập thằng cháu mập này một trận ra trò, bộ dạng khó coi thì thôi, sao chỉ số thông minh lại thấp đến vậy?
Cố Ích Thuần cười đến mức đập bàn, Trưởng công chúa Khánh Lâm liếc mắt sang, Trịnh Diễm giải vây hộ thầy mình: “Đi mời cô nương nhà người ta lên đây, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.” Sau đó tự mình cầm một chiếc ghế ngắn, do ma sát, cạnh cửa tạo thành một đường vòng cung trên mặt đất, đặt ghế ngắn hơi lệch khỏi cái đường đó một chút.
***
Vừa đặt ghế đúng chỗ, thì Tiêu Lệnh Đức cũng xông vào, tìm được phòng này hắn ta cũng mất chút sức. Vừa tìm thấy thì đẩy vào, cửa khép hờ, hắn ta vừa đẩy liền xông vào trước, vấp cái ghế, cả người nằm rạp trước bàn. Đám chân chó định chạy tới đỡ, Tiêu Lệnh Đức vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngẩng đầu, định chửi um lên, vừa hả họng thì như có người bóp cổ không phát ra tiếng nào.
Trịnh Diễm đổ bình trà xuống đầu hắn, cái ấm rớt trúng vai, cũng đã tỉnh táo được một chút, có khả năng nhận ra cô ruột của mình rồi.
Bà cô này rất đáng sợ!
Hoàng đế cứ cho rằng em gái của mình như một tiểu bạch thỏ, thật ra chỉ là trước mặt ngài mà thôi. Trưởng công chúa Khánh Lâm không quan tâm nhiều đến chính sự, miễn bản thân được thoải mái là ổn. Khi có kẻ khiến bà không cảm thấy thoải mái, thì bà sẽ không để người khác sống dễ chịu. Trần thị từ chối cưới công chúa, Trưởng công chúa Khánh Lâm gọi thẳng kẻ đó là đồ tàn phế, chỉ có cưỡi ngựa thôi mà cũng bị gãy chân, thiếu bản lĩnh, làm quan sẽ khiến triều đình mất mặt. Họ Trần kia dù có em gái làm Thái tử phi, nhưng đến giờ vẫn chẳng chức vị gì.
Tiêu Lệnh Đức từng say rượu chọc vào cung nữ bên cạnh của Trưởng công chúa Khánh Lâm, kết quả bị Trưởng công chúa xách roi ngựa đánh từ hậu cung đến tiền triều. Bà nói: “Chuyện gì cũng nói với ta thì còn dễ thương lượng, dám động tay chân vào người của ta, một cọng tóc cũng đừng hòng chạm vào.”
Nghĩ tới đấy, hắn quên béng ý định tìm kẻ đã đổ nước lên người mình, sợ hãi rụt rè nói: “Cô, cô… Người cũng ở đây à?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm phát hỏa, chộp chiếc đũa làm vũ khí, luyện tập tuyệt kĩ ‘ném kim châm như mưa hoa ngập trời’: “Không có tiền đồ, không học theo gương tốt! Mặt mũi nhà ta bị mày làm mất hết rồi! Mày không làm việc đàng hoàng! Mày đúng là thứ mất mặt!”
Tiểu mỹ nhân được khách sáo mời lên lầu, vừa tới cửa đã nghe tiếng Tiêu Lệnh Đức gào khóc: “Cô, cô, từ trước tới nay cháu chưa từng cưỡng đoạt thành công lần nào!”
Mọe! Trịnh Diễm khinh bỉ hắn ta từ tận đáy lòng, đường đường là Quận vương, mang theo một đám chó săn mà không cường đoạt dân nữ thành công lần nào, đúng là đồ củi mục! (Ấy, để ý sai chỗ rồi) Chớp mắt, nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang đứng ở cửa, cha cha! Đẹp quá!
Chẳng trách lại bị Tiêu Lệnh Đức chọc ghẹo ngay trên phố!
Cuối cùng Cố Ích Thuần cũng ngăn được Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Có chuyện gì về nhà nói sau, ở đây cũng không tiện. Đừng đánh, để mặt nó có vết thương gây sự chú ý cũng không nên.” Trưởng công chúa Khánh Lâm bình tĩnh lại, Trịnh Diễm gọi chủ quán mang thêm một bình trà mới, Cố Ích Thuần nghiêm khắc bảo Tiêu Lệnh Đức đi xin lỗi người bị hại: “Thập lang, còn không mau xin lỗi vị tiểu lang quân này ngay?”
Tiểu mỹ nhân nhìn sơ qua chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trông rất đẹp, đang ở tuổi không rõ nam nữ. Cố Ích Thuần thấy hầu kết chưa hiện ra, nhưng mà không có lỗ tai, cũng chẳng chắc lắm. Dù mặc đồ nam, nhưng cũng coi là một thiếu niên khá được. “Không cần, cũng không phải chuyện phiền phức gì.” Tiểu mỹ nhân vừa mở miệng, Cố Ích Thuần lén lau mồ hôi trong bụng, đúng rồi, nghe kĩ giọng này, đúng là của một chàng trai.
Trưởng công chúa Khánh Lâm cứng rắn ép cháu phải xin lỗi. Tiêu Lệnh Đức ngoan ngoãn cúi đầu khom người xoa xoa tay bước ra xin lỗi, vừa mở miệng: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng tính toán…”
“Phụt…” Trịnh Diễm cảm thấy quả Tiêu Lệnh Đức có thù oán gì với mình, đời này có hai lần nàng phun trà, đều do hắn ta.
Sinh vật đơn bào bấy giờ đã quên xin lỗi, quay đầu, nhìn nhìn thấy nửa tay áo của nha đầu kia mới nhớ ban nãy nàng dám dụng vào hắn, nhảy đổng lên muốn tìm Trịnh Diễm tính sổ. Bỗng Trưởng công chúa Khánh Lâm ho khan một tiếng, khiến hắn bị dọa đến nhũn cả ra. Ngượng ngùng nói xin lỗi cho xong, Trưởng công chúa Khánh Lâm ôm trán, đẩy hắn xuống, áy náy nói: “Thằng cháu của ta không hiểu chuyện, khiến cậu gặp phiền phức.”
Tiểu mỹ nhân hé miệng, tao nhã thi lễ với Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Ngài khách sáo rồi.”
Trong mắt Cố Ích Thuần lóe lên tia tán thưởng, nói: “Không biết tiểu lang quân ở đâu? Chúng ta đưa người tiễn tiểu lang quân một đoạn.”
Chỉ thấy đối phương đưa mắt lạnh lùng: “Không cần.”
Tiêu Lệnh Đức phụ họa: “Cần, cần, nhỡ đâu trên đường bị kẻ không có mắt nào đó ghẹo vào thì… oái!” Bị Trưởng công chúa Khánh Lâm đánh,mày còn dám nói nữa?
Trịnh Diễm thở dài, nhưng vẫn phải làm người tốt, đứng lên giả vờ đáng yêu, còn chưa lên tiếng, Cố Ích Thuần đã nhiệt tình hỏi thăm: “Tiểu lang quân họ gì nhỉ?”
“Trì.”
“Kinh Triệu Trì gia?” Cố Ích Thuần phản ứng nhanh nhất, muốn luận giao tình, thấy thiếu niên lạnh lùng gật đầu, Cố Ích Thuần bắt đầu ngứa tay. Cái thằng Tiêu Lệnh Đức này chọc ai không chọc? Lại động vào thế gia!
Truyền thừa thế gia, cũng là khôn thì sống, dại thì chết. Bắt đầu từ chín trăm năm trước, năm tháng hào môn ra đời và phát triển, những gia tộc uy tín dến nay, chỉ còn tồn tại khoảng hai, ba phần mười. Thế gia trên bảy trăm năm thì mười nhà còn khoảng bốn, năm, trong đó có gia tộc mới gia nhập, cũng có gia tộc cũ tiêu vong.
Trì gia bị suy yếu đúng là rất oan uổng, nhà bọn họ gặp phải chiến loạn, chính là lúc thay đổi triều đại khoảng tám mươi năm trước. Gì mà hương xe bảo mã, rường cột chạm trổ, đều không thể trở thành kim bài miễn chết trong chiến tranh. Khi đó cụ nhà rất khí phách mà nói: “Đi khỏi Kinh Triệu thì sao còn gọi là Kinh Triệu Trì thị được?” Thế là cả nhà ở lại, để bị cướp tiền giết người.
Chiến tranh thì cần tiền.
Văn hóa giáo dục của Trì gia rất tốt, nhưng giá trị vũ lực thì khá kém, một nhà một trăm miệng, bị giết chỉ còn vài người. Chiến tranh kéo dài suốt hai, ba mươi năm, đến triều Đại Khích thì chỉ còn hai gia đình. Vì thể diện, khai quốc Hoàng đế ban cho hai nhà một vài phẩm hạng không cao, thanh nhàn, miễn cưỡng sống qua ngày.
Tám mươi năm sau, trên dưới Trì gia chỉ còn một người trước mặt này thôi.
Cố Ích Thuần nắm chặt tay. Thiếu niên họ Trì từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, thế gia gì chứ, tính ra Trì gia còn lâu năm hơn cả Cố gia nữa kìa. Trong kinh cũng có thế gia từng tiếp xúc cùng chàng, nhưng mà, hừ!
Hai người không mặn không nhạt nói chuyện một hồi, Cố Ích Thuần cương quyết hỏi địa chỉ của người ta, muốn tới bái phỏng.
Trì thiếu niên vẫn không mở miệng như trước, sau đó đứng dậy cáo từ.
Tiêu Lệnh Đức làu bàu: “Bày ra cái bộ dạng đáng tởm gì thế không biết.” Lại bị Trưởng công chúa Khánh Lâm đánh cho một cái.
***
Tiêu Lệnh Đức bị bắt tại trận, đại khái là cũng đã tỉnh rượu, nhớ lại toàn bộ quá trình, ra vẻ ác bá cường hào nhìn Trịnh Diễm.
Cơn tức của Trưởng công chúa Khánh Lâm đã bị thằng cháu ngu xuẩn này chọc giận đến nỗi tắt ngúm, đến thời kì chết lặng.
“Mày trừng con bé làm gì? Nếu không nhờ con bé, mày còn định dọa người ở ngoài nữa sao? Ngự sử biết, sẽ tố cáo, thì mày còn làm gì được nữa?” Sau đó để Trịnh Diễm về nhà trước.
Tiêu Lệnh Đức lại làu bàu.
Trưởng công chúa Khánh Lâm tiếp tục xách người về nhà tiếp tục răn dạy: “Mày sợ gây chuyện chưa đủ nhiều hả? Lần trước bị Thái tử đánh còn không nhớ à?”
Hai mắt Tiêu Lệnh Đức bốc hỏa: “Hồi trước cháu cũng say trước mặt cha, cũng đâu có ai nói gì, huynh ấy còn ghê gớm hơn cả cha nữa!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm tận tình khuyên bảo: “Mày chưa mệt à? Tại sao ta lại ngăn mày? Gây chuyện thì gây, kẻ chịu đau là mày chứ ai! Cha mày không đánh, nhỡ Thái tử không vui, bỗng nhớ lại chuyện xưa, chẳng phải có sẵn cớ rồi sao? Mày lại để lộ nhược điểm thế này! Đúng là đồ ngu ngốc!”
Tiêu Lệnh Đức sợ đánh, ai đánh hắn một trận, biết người đó không dễ chọc vào thì sẽ thôi. Chống lại Thái tử từ lần này đến lần khác, trong khi vẫn chưa được Hoàng đế sắc phong. Mẹ của Tiêu Lệnh Đức cũng từng là sủng phi, sinh Tiêu Lệnh Đức ra, làm mẹ đương nhiên muốn con mình trở thành Thái tử, dù gì hai bên cũng chả hợp nhau, sở dĩ vì Thái tử không đối tốt với phi tần hậu cung. Tiêu Lệnh Đức cũng nín thở mà cứng rắn chống đỡ.
Sau khi bị Trưởng công chúa Khánh Lâm lên tiếng nhắc nhở đe dọa nhiều lần, Tiêu Lệnh Đức bắt đầu sợ hãi: “Thế phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện này đến chỗ ta rồi thì thôi, chúng ta cũng không truyền ra ngoài làm gì, nhưng mày cũng phải quản thủ hạ của mình cho tốt. Sau này thấy Thái tử thì đi đường vòng, chớ đụng vào nó nữa? Dù gì mày cũng là con của Thánh nhân, chỉ cần không chọc Thái tử thì không phiền toái gì đâu. Có lẽ Thánh nhân cũng hiểu được nỗi khó xử của mày thôi.”
Tiêu Lệnh Đức suy nghĩ một chút, bình thường hắn không gặp Thái tử nhiều, muốn tránh Thái tử cũng dễ. Chủ yếu là do Thái tử chỉ để tâm vào chuyện chính sự còn Tiêu Lệnh Đức thì thích rượu chè, khoái chọc ghẹo người khác. Sở thích khác nhau, muốn ở chung một chỗ cũng khó, nếu gặp nhau hằng ngày, hắn cũng không chịu tránh.
Lại nói, cho dù nhân phẩm Tiêu Lệnh Đức như thế, nhưng trong các anh em vẫn có mấy người còn vui vẻ hòa nhã với hắn, ít nhất không phải nhắc tới liền muốn đánh muốn mắng. Ngụy vương chẳng hạn. Tiêu Lệnh Đức rất có tình cảm với vị ca ca này, Ngụy vương từng nói với hắn: “Đệ đến đâu gây chuyện không đi? Lại đến chợ đông, nơi lắm người, nếu Đông cung biết rồi, chọc nhớ lại hận cũ thì biết làm sao?”
Tiêu Lệnh Đức thần bí nói: “Đệ đã có biện pháp.” Lấy ý kiến của Trưởng công chúa Khánh Lâm sửa lại một chút, trở thành ý của mình, lén lút kể với Ngụy vương.
Từ sau khi Hoàng Thái tử ngập ngừng một thời gian, các anh chị em càng lúc càng khách sáo với hắn ta hơn, ngày càng cung kính, khiến hắn có một ảo tưởng mình nói một là một.