Chi Dao lạnh mặt nhìn ông ta.
“Xin ông tự trọng. Cơm thì có thể ăn bậy, còn nói không thể nói bậy nếu không sẽ rước họa vào thân.”
Cô không ý định dây dưa với kẻ vô liêm sỉ này, cứ đợi bảo an đến tống cổ ông ta ra khỏi cửa là được.
Không ngờ được ông ta bất ngờ quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu van xin.
“Cha biết là bao nhiêu năm qua cha đã không chăm sóc tốt cho con, là cha có lỗi với con. Nhưng cũng là do cha có nỗi khổ tâm, cha cũng bất đắc dĩ mà thôi.
Chi Dao à, ông bà có câu một giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta là cha con ruột thịt, không thể vứt bỏ nhau được đâu.”
Ông ta thấy Chi Dao không để ý đến mình liền quay sang dập đầu với bà Phương.
“Mình ơi, tôi có lỗi với mình, có lỗi với con. Tôi thực sự đã biết sai rồi, mình làm ơn tha lỗi cho tôi, mình hãy bảo con gái tha lỗi cho tôi. Tôi dập đầu nhận lỗi với mình, mình muốn đánh muốn chửi gì thì cứ trút hết lên tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không dám chống cự.
Trên đời này không đời nào có đứa con gái lại không muốn nhận lại cha ruột đâu, mình à.”
Ông ta cố tình cao giọng, muốn dùng đạo đức để trói buộc hai mẹ con Chi Dao phải tha lỗi cho ông ta.
Mọi khách mời đổ dồn hết sự chú ý vào chỗ mấy người.
Họ bắt đầu xì xào bàn tán. Một người đàn ông quỳ xuống cầu xin với vị hôn thê của Trần Đình Phong.
Bọn họ còn nghe thấy loáng thoáng cái gì đó mà cha con, dập đầu tha thứ.
Chẳng lẽ người này chính là cha ruột của cô dâu. Bởi vì phạm lỗi nên đã cắt đứt quan hệ, bây giờ muốn nhận lại con gái.
Gia cảnh của cô dâu hóa ra vừa không cao lại vừa lằng nhằng vướng mắc, lại còn có người thân không ra gì.
Tại sao một người như thế lại có thể bước vào nhà họ Trần.
Bà Quyên hài lòng nhìn tình huống này. Đúng đó, làm mọi thứ ồn ào rối tung lên nữa đi. Tốt nhất là rối loạn đến mức không kiểm soát được tình hình thì càng tốt.
Tất cả mọi người sẽ biết bộ mặt thật, một đứa con gái được kẻ ngu ngốc như bà Lan hài lòng thì đời nào có mắt chọn con dâu được.
Bà Lan tức đến mức sắp bể phổi, sao tự dưng lại có kẻ không có mắt dám đến làm phiền con dâu bà. Lại còn tự xưng là cha ruột.
Chi Dao cũng đã nói rõ với bà, người đàn ông này đã từ bỏ hai mẹ con khi con dâu bà còn đỏ hỏn để chạy theo vinh hoa phú quý. Bà càng xót con dâu nhiều hơn.
Con dâu của bà không được sống trong một gia đình trọn vẹn, nhưng lớn lên vẫn trở thành một người tử tế thật là một điều may mắn.
Hôm nay bà tận mắt chứng kiến, đúng thật là một kẻ không ra gì.
Lúc này thì bảo an nhanh chóng chạy đến, bà Lan chỉ vào người đàn ông vẫn còn đang quỳ gối khóc lóc.
“Mấy cậu mau chóng lôi người đàn ông này ra bên ngoài cho tôi.”
Bà chỉ luôn vào hai mẹ con bà Quyên đang đứng ở bên cạnh hí hửng xem kịch vui.
“Còn hai kẻ đáng ghét này nữa. Tôi không hề có gửi thiệp mời cho bọn họ, mấy cậu kiểm soát kiểu gì mà lại để bọn họ tự do vào đây.”
Bà thật bất cẩn, lại nghĩ chỉ cần người được mời sẽ biết là dạo gần đây bà có mâu thuẫn với bà Quyên thì sẽ không cho bà ta đi cùng.
Không biết kẻ nào không có mắt lại còn dám mang bà ta vào đây. Đừng để bà biết được, nếu không bà sẽ xử đẹp nó.
“Dạ.”
Bảo an nhanh chóng đồng ý, lôi kéo ông Hùng đang khóc lóc và hai mẹ con bà Quyên.
Không ngờ ông Hùng mắt thấy mình sắp bị lôi ra bên ngoài, cơ hội cuối cùng được tiếp cận Chi Dao cũng sắp bay mất, ông ta cuống cuồng làm liều tóm lấy gấu quần của bà Phương.
Ông ta gào thét.
“Chờ chút đã, không thể được. Tôi chính là cha ruột của Chi Dao, con gái không thể không nhận lại cha mình được. Nó còn chưa báo hiếu tôi được ngày nào, tôi chính là người đã sinh ra nó. Không có tôi thì làm sao nó có mặt ở trên đời này được.”
“Buông ra.”
Bà Phương tức đến đỏ mắt, cố gắng hất bàn tay của ông Hùng ra. Ông ta còn dám trợn mắt đòi con gái bà báo hiếu.
Não của ông ta bị ném vào trong thùng rác hay sao mà có thể thốt lên những lời bốc mùi đến như vậy.
Bà Quyên cũng bị bảo an lôi ra, bà ta chửi bới.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu ngay ra. Đứa nào dám động vào phu nhân bộ trưởng.”
Bảo an ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm đến bà ta gào thét.
Trần Đình Phong đang cùng cha tiếp đón quan khách thì thấy bên chỗ của mẹ đang tụ tập đông người, hình như đang có người làm loạn.
Anh lo lắng gạt đám đông ra tiến tới, thì thấy một người đàn ông đang bám lấy chân của mẹ vợ, còn vợ anh đang một tay ôm bụng, một tay đỡ mẹ mình. Nhìn sắc mặt cô tái nhợt như sắp ngất đến nơi.
Trần Đình Phong bước đến giẫm thẳng vào bàn tay đang níu của ông Hùng.
Chỉ nghe thấy một tiếng rắc. Cổ tay của ông ta đã bị gãy.