Trên đời này có nhiều nhất chính là thánh mẫu, người xung quanh thấy ba người họ kẻ ca người xướng, liền nổi lên xì xầm chỉ trỏ.
“Cô gái này cũng thật tàn nhẫn, nhìn thì xinh đẹp hiền lành nhưng mà độc ác.”
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
“Để cha ruột mình khóc lóc như thế này, lại còn ra tay đánh người, làm con mà bất hiếu.”
Ông Hùng càng được đà lấn tới,
“Chi Dao à, cha biết là con còn trách cha, nhưng khi đó thật sự là cha có điều bất đắc dĩ. Từ nay về sau cha sẽ bù đắp cho con. Nhưng con à, em trai con thật sự sắp không xong rồi. Hay là cha quỳ xuống cầu xin với con.”
Dứt lời ông ta quỳ sụp xuống trước mặt Chi Dao. Nếu đã không thể sử dụng vũ lực để lôi kéo con nhỏ này về thì mượn dư luận để khống chế nó vậy.
Bà Phương lập tức đứng chắn trước mặt của Chi Dao, không cho ông ta chạm đến con gái.
Thấy Chi Dao mặc kệ ông ta quỳ xuống trước mặt, bà Quyên trợn mắt lắc đầu.
“Cháu gái à, sao cháu lại có thể trơ mắt nhìn cha ruột mình quỳ xuống như thế. Cháu không sợ mất hết phúc đức sao?”.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Bà Mỹ khóc lóc, kéo tay ông Hùng đứng lên.
“Mình à, mình đứng dậy đi. Đừng có quỳ như thế. Đầu gối nam nhi có dát vàng. Sao có thể tùy tiện quỳ được. Nếu nhất định phải quỳ thì mình để em quỳ thay cho.”
Chi Dao nhìn vở kịch trước mắt, ở đây không phải là sân chùa mà rõ ràng là sân khấu kịch mới đúng.
Đúng là kẻ ác cáo trạng trước. Chuyện xấu trong nhà phải xé rách mặt trước toàn bộ bàn dân thiên hạ.
Cô cao giọng,
“Ông bỏ rơi mẹ con tôi từ ngày tôi còn nằm trong nôi, chạy theo bà vợ kế ở bên cạnh để hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây chính là cái bất đắc dĩ trong lời của ông nói hay sao?”
Cô chỉ tay về phía mấy tên vệ sĩ đang ôm người đau đớn,
“Vợ chồng ông cho người đến đây bắt tôi, muốn mang tôi về nước ngoài lấy nội tạng. Ông xem luật pháp nước tôi là rác rưởi không cần tuân theo hay sao? Tôi nói có đúng không thưa bà phu nhân bộ trưởng?”
Bà Quyên đột ngột bị chỉ tên, ngậm miệng không biết đáp ra sao.
“Tôi……”
Chi Dao chẳng buồn quan tâm đến bà ta, cô nói tiếp.
“Hai người còn chẳng cần biết đến nhóm máu của tôi có phù hợp với con trai các người hay không mà đã muốn bắt tôi đi. Hay là các người đã điều tra sức khỏe của tôi trước rồi.”
Ông Hùng và bà Mỹ liếc nhìn nhau, tất nhiên là bọn họ biết là phù hợp nên mới nôn nóng đến bắt người. Không thể để con trai bọn họ chịu đau đớn thêm.
“Còn nữa, trên giấy tờ, tôi cùng các người không có một chút quan hệ nào cả. Ông không nuôi nấng tôi được một ngày nào, giờ lại vô liêm sỉ yêu cầu hiến cho con trai riêng của ông một quả thận.”
“Kể cả có là người thân trong nhà, cũng phải thuận theo ý kiến, không thể ép buộc họ hiến nội tạng, ông định mang tôi ra nước ngoài để phẫu thuật chui à?”
Bà Phương nói tiếp theo con gái.
“Ông còn mang theo nhiều vệ sĩ như thế này, định cưỡng ép con gái tôi làm theo, vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ bây giờ lại diễn kịch khóc lóc. Ông bám váy nhà vợ nhiều năm, diễn xuất xuất thần quá nhỉ?”
“Vừa nãy không phải có Đình Phong đưa mẹ con tôi về thì giờ không biết con gái tôi đã bị hai người trói đi nơi nào nữa.”
Mọi người xung quanh giờ mới ngã ngửa, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Bà Quyên mặt trắng bệch, cứ nghĩ là nhân cơ hội này làm cho con nhỏ đáng ghét kia xấu mặt, không ngờ lại là tự bê đá đập vào chân mình.
Bà ta cố gắng vớt vãi lại vài câu,
“Nhưng cháu cũng không thể như vậy được, nói năng đàng hoàng thì không làm, lại nhờ ra tay đánh người. Nhìn xem có giống con nhà gia giáo chút nào không?”
Trần Đình Phong trầm giọng khiến cho bà ta khiếp sợ.
“Là tôi ra tay đánh người. Bà có ý kiến gì với gia giáo nhà tôi?”
Bà ta hốt hoảng,
“Không, ý bác không phải như vậy.”
Bà ta bất giác cúi đầu, lùi xuống một bước, né tránh Trần Đình Phong. Bà ta không hiểu làm sao một kẻ ngu ngốc như bà Lan lại có thể sinh ra một đứa con trai tài giỏi như thế.
Cái khí chất cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống, bà ta lớn tuổi hơn nhưng không tự chủ được mà sợ hãi. Giống hệt như ông Quang thời còn trẻ.
Nhưng không giống như cha mình thường ẩn nhẫn, Trần Đình Phong nhiều năm nay ra tay sát phạt trên thương trường chẳng kiêng dè gì ai. Nếu thật sự chọc giận anh thì không biết nhà bà ta sẽ phải hứng chịu những gì.
Chồng bà ta cũng là con cháu nhà giàu, năm đó bà ta phải phí không ít công sức mới có thể gả cho ông ta, lắc mình tiến vào giới thượng lưu.
Ngoài mặt ông ta cho bà danh phận chính thất, cũng chỉ như vậy, ông ta ở trong tối vẫn có nhân tình, con riêng cũng đã bảy tuổi.
Việc này bà ta đều biết hết, tuy bà ta căm tức nhưng để duy trì vợ chồng tình thâm đành nuốt vào trong tâm.
Giới tài phiệt và chính trị có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, nếu Trần Đình Phong thật sự ra tay, để ông chồng bà ta biết liệu có cắt đuôi cầu sinh mà sẽ vứt bỏ bà ta.