Hà Hiểu Hiểu ra khỏi phòng bệnh nhìn thấy Tiêu Cận Ngôn đang ngẩn người ở trong góc.
Mấy ngày qua, anh hoàn toàn không còn dáng vẻ âu phục giày da đẹp trai kiêu ngạo như trước đây, thay vào đó là vẻ suy sụp và phóng đãng.
“Tiêu…” Hà Hiểu Hiểu nhìn dáng vẻ này của anh, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nuốt hai chữ “cặn bã” lại. Cô ấy gằn giọng nói:
“Cẩm Tinh có chuyện muốn nói với anh.”
Cơ thể Tiêu Cận Ngôn khẽ run lên, ánh mắt thoáng qua vài phần chống cự.
“Không phải anh muốn gặp cậu ấy sao? Bây giờ cậu ấy đồng ý gặp anh, anh còn chần chừ gì nữa?”
Tiêu Cận Ngôn nở một nụ cười gượng, cúi đầu nhìn nền gạch trắng sáng của bệnh viện, con người ngu xuẩn phản chiếu trên nền gạch này là ai?
Chính là anh.
“Tôi biết cô ấy muốn nói gì.”
Tiêu Cận Ngôn vừa mở miệng, giọng nói nghẹn ứ mà ngay cả chính anh cũng hơi kìm nén.
Mấy ngày này ngoài chờ đợi ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt thì anh chẳng thể làm được việc gì khác, cũng chỉ biết hút thuốc để giải tỏa nỗi lòng.
Một điếu lại thêm một điếu, trên hành lang bệnh viện cấm hút thuốc, anh chỉ có thể đến phòng hút thuốc ngẩn người cả một ngày.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Tất cả đều do anh gieo gió gặt bão. Anh biết cậu ấy muốn gì, vậy anh hãy giúp cậu ấy hoàn thành nguyện vọng đi.”
Hoàn thành nguyện vọng của cô ấy, ly hôn với cô ấy sao?
Từ nay về sau trở thành người lạ trong quãng đời cuối cùng của cô ấy, không còn qua lại gặp gỡ nhau sao?
Anh không đồng ý.
“Tiêu Cận Ngôn, anh có thể dứt khoát hơn không? Cẩm Tinh còn quyết đoán hơn anh đấy.” Hà Hiểu Hiểu tiếp tục thúc giục.
Hết cách, Tiêu Cận Ngôn gượng gạo đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Lúc này chỉ có một mình Tô Cẩm Tinh trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cô đã tỉnh rồi, nửa tựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn anh với vẻ mặt trầm tĩnh không buồn không vui. Ánh sáng rực rỡ trong mắt cô đã tắt lịm từ lâu nhưng vẫn còn chứa oán hận, thật giống “hiểu rõ hồng trần” như lời những người tu hành nói, vừa sâu sắc vừa tĩnh lặng, yên ả như biển lớn.
“Anh đến rồi à.” Cô nói: “Anh làm tôi bị thương rồi.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Đều là lỗi của anh, anh bị sự ghen ghét làm mụ mị đầu óc khiến em bị thương.”
“Cho nên tiền thuốc men điều trị lần này do anh trả.” Lúc Tô Cẩm Tinh nói câu này rất có cảm giác như đang giải quyết một công việc chung:
“Đây là việc anh phải làm.”
Thái độ của cô như vậy lại làm Tiêu Cận Ngôn vui mừng hơn đôi chút, ít nhất tình trạng của cô tốt hơn nhiều so với lúc vừa đưa tới.
“Ừ, em không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Chi phí bên chỗ mẹ em anh cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, em cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
“Không cần, chi phí của mẹ tôi đã… có người nộp giúp tôi rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nâng tầm mắt lên, trong ánh mắt mang theo sự khẩn cầu và tuyệt vọng: “Là vị “Tiên sinh” kia à?”
Tô Cẩm Tinh do dự một chút rồi gật đầu: “Ừ.”
“Anh ta đối xử tốt với em không?”
“Tốt.” Tô Cẩm Tinh nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Ít nhất so với lòng tốt của anh với tôi thì chừng đó cũng đủ thỏa mãn rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh cười gượng, tiếp tục nói: “Anh biết em muốn ly hôn với anh để ở bên anh ta.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu phủ nhận: “Tôi không muốn ở bên ai cả. Tiên sinh có ơn với tôi, tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của anh ấy trong thời gian mình còn sống mà thôi.”
“Có thể… đừng ly hôn được không?”
“Cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay của cô, sợ hãi dè dặt nói: “Cẩm Tinh, em muốn ở bên cạnh anh ta trong khoảng thời gian còn lại của mình, anh sẽ không ngăn cản. Nhưng chúng ta có thể đừng ly hôn được không?”
Tô Cẩm Tinh dứt khoát rút tay ra khỏi tay anh, quyết đoán từ chối: “Không thể.”
“… Không ly hôn không được ư?”
“Đúng.” Cô tiếp tục nhấn mạnh một lần nữa: “Không ly hôn không được.”
“Nếu như anh có thể nhanh chóng điều tra rõ chân tướng về vụ tai nạn xe cộ năm đó thì sao? Cẩm Tinh, tình cảm ban đầu của chúng ta đằm thắm như vậy. Chính vụ tai nạn xe bất ngờ kia đã thay đổi cuộc đời của chúng ta. Anh đang tìm người điều tra, anh sẽ trả lại công bằng cho em.”
Tô Cẩm Tinh nghe mà nguội lạnh trong lòng: “Tiêu Cận Ngôn, vụ tai nạn xe kia đã qua sáu năm rồi. Tôi với anh đã bên nhau được năm năm, tôi cố gắng hết sức muốn giải thích với anh nhưng không thể làm anh đổi ý, anh không chịu nghe tôi nói dù chỉ một câu. Anh vội vã muốn đi, vội vã rời khỏi tôi, ánh mắt anh nhìn tôi chỉ có hận thù. Tôi đã sống cuộc sống như vậy trong năm năm. Năm năm đấy, hơn một nghìn tám trăm ngày, anh biết tôi đã sống qua mỗi ngày như thế nào không?”
Tiêu Cận Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại. Dù anh không biết nhưng ở trong phòng hút thuốc mấy ngày nay anh cũng từng nghĩ đến rồi.
Một căn biệt thự lớn như vậy, trong khoảng thời gian năm năm anh cũng chỉ trở về hai đến ba lần. Lần nào trở về cũng ép cô ký giấy ly dị, không có ngoại lệ.
Khoảng thời gian còn lại, một mình cô đã vượt qua thế nào chứ?
Mỗi lần đau đớn toát mồ hôi đầy người, muốn uống ngụm nước lại không có người thân giúp đỡ. Mỗi lần mong nhớ con trai và con gái đến nỗi nước mắt thấm ướt gối. Mỗi lần khúm núm luồn cúi gọi điện thoại cho anh cầu xin anh trở về. Còn một lần cuối cùng, cô lấy mạng sống của mình ra làm tiền đặt cược chỉ vì muốn cùng anh sinh một đứa con…
Cô mới chỉ hai mươi sáu tuổi.
Những cô gái ở tuổi hai mươi sáu giống cô đều đang làm gì?
Có lẽ là ngồi làm việc trong văn phòng cao sang rồi nghĩ xem cuối tuần sẽ đi đâu dạo phố, hoặc là ở bên chồng con hạnh phúc vui vẻ.
Cô thì sao?
Thứ chờ đợi cô chỉ có tòa biệt thự trống rỗng.
Còn có tin dữ mắc bệnh ung thư.
Anh chỉ chờ đợi ngoài phòng bệnh ba ngày mà đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, nặng nề không chịu nổi, còn cô?
Cô chờ đợi ròng rã năm năm trời.
Mỗi ngày tỉnh lại đều bắt đầu chờ đợi đến tận khi hoàng hôn buông xuống. Từ kỳ vọng đến thất vọng rồi từ thất vọng đến tuyệt vọng, cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại.
“Cẩm Tinh.” Tiêu Cận Ngôn cầm lấy tay cô: “Anh chỉ có một yêu cầu, đừng ly hôn với anh. Chỉ cần không ly hôn, muốn anh làm gì cũng được.”
Tô Cẩm Tinh vẫn bình tĩnh nói: “Nếu tôi muốn anh chết đi thì sao?”
Tiêu Cận Ngôn sững sờ: “Vậy anh sẽ chết cùng em.”
“Thôi bỏ đi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tiêu Cận Ngôn, anh giữ lại cuộc hôn nhân có tiếng mà không có miếng này thì có ý nghĩa gì? Không biết bao giờ tôi sẽ chết, tương lai của anh còn vài chục năm nữa. Anh đã quên anh còn nợ Dương Tuyết Duyệt một đôi nhẫn kết hôn rồi à?”
Tiêu Cận Ngôn vội vã lắc đầu: “Cẩm Tinh, đừng…”
“Cần gì phải như thế?” Tô Cẩm Tinh thở dài, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi: “Bây giờ tôi trả lại cho anh những lời anh từng nói với tôi, anh cảm thấy níu kéo như vậy có ý nghĩa gì không?”
“… Anh chỉ muốn bù đắp cho em.”
“Không cần đâu, thật đấy. Anh muốn bù đắp cho tôi thế nào? Mua của ngon vật lạ, quần áo túi xách hàng hiệu cho tôi, đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, còn gì nữa không? Tôi chỉ có một cái bụng, có thể ăn được bao nhiêu? Tôi chỉ có một đôi tay, có thể xách bao nhiêu cái túi? Còn du lịch vòng quanh thế giới…” Cô cười khổ một tiếng:
“Cơ thể tồi tàn này của tôi tốt nhất là không nên đi ra ngoài gây thêm phiền toái cho người khác, nếu như chết trên máy bay hoặc trong khách sạn còn mang vận xui cho người ta nữa.”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi: “… Anh biết em không thích mấy thứ này, nhưng anh vắt óc ba ngày ba đêm cũng không nghĩ ra rốt cuộc có thể làm gì để bù đắp mấy năm chịu đựng oan ức này của em.”
“Vậy…” Tô Cẩm Tinh chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Ngắm sao với tôi nhé, được không?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy bầu trời đầy sao như hoa tuyết rơi trong trời đêm. Tuy sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, ánh sao cũng không sáng lên rực rỡ, nhưng mà… đó là cô ấy.
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu ngây người nhìn ngắm, nước mắt chảy ra từ khóe mắt:
“Tiêu Cận Ngôn, lần này chúng ta tạm biệt nhau thật rồi.”