Làm sao Tô Cẩm Tinh có thể không hiểu được cơ chứ.
Nhưng… Còn có Tiên sinh.
Vẫn như mọi lần, cô vừa nghĩ đến Tiên sinh, tin nhắn của anh ấy liền đến.
“Tối nay anh lại phải ăn cơm một mình sao?”
Tô Cẩm Tinh lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô ăn cơm chỗ Hà Hiểu Hiểu, mải vui nên quên không báo cáo với Tiên sinh.
“Xin lỗi Tiên sinh, tôi quên nói với anh, lúc trước tôi đồng ý mời Hiểu Hiểu ăn cơm, nếu không bây giờ tôi trở về nhé?”
“Không cần, em cứ vui vẻ, tôi chỉ cảm thấy, không có em trong phòng… Có vẻ như hơi cô đơn.”
Trái tim Tô Cẩm Tinh đập liên hồi.
“Tài xế đợi bên ngoài nhà hàng của hai người, kết thúc trực tiếp ngồi xe trở về, biết không?”
“Biết rồi.”
Thu hồi điện thoại di động, Tô Cẩm Tinh thở dài.
Tiên sinh đối với cô, bất kể là thế thân cũng được, thật lòng cũng được, anh đều quá mức tốt.
Có đôi khi cô cũng đang suy nghĩ, cô và Tiên sinh coi như là đồng bệnh tương liên, không bằng cùng nhau làm bạn cũng tốt.
Nhưng cô lại rất sợ hãi, một ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ lần thứ hai.
Nỗi đau như vậy cô thực sự không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.
Huống hồ… Cô là một người không có ngày mai, cô không biết mình có thể ở cùng Tiên sinh bao lâu nữa, có lẽ là cả đời, có lẽ… Đó là ngày mai.
"Cẩm Tinh, sao cậu lại ngẩn người? Đã tan làm rồi thì đừng nghĩ về công việc nữa, hay là cậu đang nghĩ về vấn đề tình cảm?”
Tô Cẩm Tinh nói: "Không được, Hiểu Hiểu, bây giờ tớ thật sự không có tâm tình suy nghĩ những điều này, tớ chỉ muốn nhanh chóng ổn định công việc, có được thu nhập ổn định, sau đó cướp quyền nuôi con gái trở về, tớ không yên tâm để con bé ở chỗ Tiêu Cận Ngôn.”
Hà Hiểu Hiểu nghe vậy cũng nhíu mày: "Cũng được, nhưng mà Dương Tuyết Duyệt kia đã không thể mang thai, cho dù cô ta cùng Tiêu Cận Ngôn ở cùng một chỗ, cũng không có biện pháp sinh con, có lẽ cô ta sẽ xem xét chuyện này, đối xử với con gái của cậu tốt hơn một chút?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu.
Giang có thay đổi bản tính khó dời, Dương Tuyết Duyệt có thể xuống tay với con trai cô, có thể xuống tay với bố cô, sau đó có thể xuống tay với dì Trương, một cô bé đối với cô ta mà nói căn bản không tính là cái gì.
Coi như Tiêu Cận Ngôn có chút suy nghĩ, đưa con gái đến nhà cũ để quản gia tin tưởng chăm sóc, nếu để ở bên cạnh, mỗi ngày tiếp xúc với Dương Tuyết Duyệt…
Cô rùng mình một cái, không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Nhân viên phục vụ bê thức ăn lên cho hai người: "Hai cô, xin hãy từ từ thường thức.”
“Cảm ơn.”
“Tôi nên cảm ơn hai người mới đúng, vừa rồi bên kia có một vị khách, à anh ta đã gọi các món ăn mà cô vừa đặt, cô đã cho chúng tôi cơ hội được làm lại món tủ của mình.”
Hà Hiểu Hiểu vui vẻ đáp: "Không có gì, cái đó là do bạn tôi gọi!”
“Đúng vậy.”
Tô Cẩm Tinh nhớ tới những lời khoa trương mà Hà Hiểu Hiểu đã dùng để giới thiệu cô cho công ty trang sức Duy Nhất lúc trước, cả người cảm thấy ngượng ngùng.
Cô vội vàng nói: "Hiểu Hiểu, cậu hãy khiêm tốn một chút.”
"Tại sao phải khiêm tốn, câu rất tuyệt vời! Cẩm Tinh, tớ tin tưởng cậu, cậu cũng phải tin tưởng chính mình, cậu là Tô Cẩm Tinh độc nhất vô nhị, cậu chính là người tuyệt nhất trên thế giới này!”
Tô Cẩm Tinh bị cô ấy trêu chọc, trong lòng cũng được an ủi rất nhiều.
Ăn cơm xong, Hà Hiểu Hiểu tự mình lái xe trở về, cô ấy nói vẫn còn không ít công việc đang chờ cô ấy xử lí.
Mà Tô Cẩm Tinh thì lên xe Tiên sinh, chuẩn bị trở về khách sạn lớn Dung Thành. Đột nhiên, cổ tay bị một lực mạnh kéo sang một bên, đau đến nỗi nước mắt cô thiếu chút nữa đã chảy ra.
“Tô Cẩm Tinh, đó là xe của ai?”
Tô Cẩm Tinh dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị đau, khẽ kêu lên, trong lòng xuất hiện sự tức giận vô cớ: "Giám đốc Tiêu, bây giờ anh đã rảnh rỗi đến mức theo dõi tôi sao?”
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết người mà nhân viên phục vụ vừa nói, người gọi món giống cô là ai rồi.
Anh đã cố nhịn đến lúc Hà Hiểu Hiểu rời đi mới tới hỏi cô, nhất thời có chút lỗ mãng.
Tiêu Cận Ngôn chú ý đến mồ hôi lạnh đau đớn của cô chảy ra trên trán, hơi áy náy, tiến tới muốn xem: “Cô thế nào rồi? Tôi vừa rồi quá nóng nảy, xin lỗi…”
Tô Cẩm Tinh giơ tay gạt tay anh râ, lạnh như băng nói: "Giám đốc Tiêu, anh là người sắp kết hôn rồi, xin anh tự trọng.”
“Tôi…”
"Chẳng lẽ không phải sao? Cùng nhau đi đến công ty thiết kế Trang Sức Duy Nhất, đó là nơi một người đàn ông chỉ có thể vào mua một chiếc nhẫn độc nhất cho người con gái của đời mình.”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, nói: "Tô Cẩm Tinh, cô nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao? Tôi tốt xấu gì cũng là bố của Nguyệt Nguyệt, coi như là vì con gái, chúng ta cũng không cần cắt đứt quan hệ đến như vậy.”
“Nếu như không phải vì con gái, tôi sẽ không nói nhiều chuyện vớ vẩn như vậy với anh đâu!” Tô Cẩm Tinh nói: "Tôi đã tìm được việc làm, thu nhập rất nhanh sẽ ổn định, con gái đi theo mẹ bao giờ cũng tiện hơn, hy vọng giám đốc Tiêu có thể buông tay, trả lại con gái cho tôi.”
Khi nói đến con gái, thái độ của Tiêu Cận Ngôn rất kiên quyết: "Không thể.”
Cách đó không xa, người lái xe đã chờ đợi một thời gian dài, đến và hỏi: "Cô Tô, có thể đi chưa? Tiên sinh đã chờ khá lâu rồi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: "Được rồi, đi thôi.”
“Chờ đã…” Tiêu Cận Ngôn giữ chặt cổ tay cô, hai hàng mi thanh tú nhíu lại: " Tiên sinh? Tiên sinh nào?”
“Tiêu Cận Ngôn anh buông tôi ra!”
“Tôi không buông!” Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn đều đỏ lên: "Tô Cẩm Tinh, cô vội vàng đến vậy sao? Thủ tục ly hôn của chúng ta vẫn chưa được thực hiện, cô đã muốn nhanh chóng về sống với một người đàn ông khác?”
Tô Cẩm Tinh nghiêm túc nói: "Anh đừng náo loạn vô cớ như vậy nữa được không Tiêu Cận Ngôn? Là anh nói, không muốn ở lại với tôi thêm một giây nữa, tôi đã buông tay thành toàn chuyện của anh cùng Dương Tuyết Duyệt, hiện tại anh đang làm cái gì thế?”
Tiêu Cận Ngôn cũng không biết mình đang làm cái gì.
Từ ngày đó sau khi gặp cô ở Trang Sức Duy Nhất, không biết vì sao, mấy ngày nay anh đều như người mất hồn.
Cũng không phải luôn nghĩ đến cô, chỉ là… Thỉnh thoảng, giọng nói của cô cứ vang lên trong tâm trí của anh.
… Anh đã yêu Tô Cẩm Tinh mười năm, suốt mười năm.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô vẫn là một mặt trời nhỏ không sợ trời, không sợ đất, cho đến năm anh 23 tuổi, một tai nạn xe đã thay đổi tất cả.
Anh có ghét cô không?
Ghét.
Rất ghét.
Khi đó anh thật sự hận không thể gϊếŧ cô, nhìn bộ dạng hèn mọn của cô ở trước mặt mình, trong lòng anh có chút suиɠ sướиɠ vì đã báo thù được.
Là cô vứt bỏ anh mà đi, còn cùng người đàn ông khác sinh con trai.
Dựa vào cái gì cô trở về cầu xin, anh lại phải tha thứ?
Anh không tha thứ.
Anh không có hai từ tha thứ trong từ điển của mình.
Anh cho rằng anh sẽ tiếp tục hận, cho đến khi biết được sự tồn tại của Nguyệt Nguyệt.
Tiêu Viên Nguyệt, là người duy nhất chung huyết mạch với anh ngoại trừ bố mẹ ra.
Hơn nữa… Tiêu Nguyệt thật sự rất xinh xắn, rất… giống cô.
Anh lần đầu làm bố, cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày nhìn Viên Nguyệt lớn lên, thấy gương mặt của con bé càng ngày càng giống Tô Cẩm Tinh, nhất là ánh mắt cười cong cong đó, quả thực giống hệt nhau.
Ngày trước anh cũng từng tưởng tượng, con của anh và Tô Cẩm Tinh sẽ trông như thế nào đây?
Đều nói con gái sẽ giống bố, nhưng anh cảm thấy, giống mẹ sẽ tốt hơn, không ai thấy nhiều hơn anh… Tô Cẩm Tinh rốt cuộc đẹp đến mức nào.
“Cô Tô?” Người lái xe vẫn đang thúc giục.
Tô Cẩm Tinh giãy giụa muốn thoát khỏi tay Tiêu Cận Ngôn, anh nắm rất chặt, lúc rút ra đau đớn.
“Đi thôi.”
“Được rồi.” Người lái xe đã giúp cô mở cửa.
Nhưng Tiêu Cận Ngôn phản ứng nhanh hơn, ôm ngang cô đi thẳng đến bên cạnh xe của mình, nhét vào ghế sau, một giây sau nhanh chóng khóa cửa xe.
Tô Cẩm Tinh sợ tới mức kinh hãi kêu lên: "Tiêu Cận Ngôn anh điên rồi sao? Anh định làm gì?”
Tiêu Cận Ngôn đã ngồi lên ghế lái, còn không đợi tài xế đuổi theo liền giẫm chân ga, xe giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng lái vọt đi.
Anh nói: "Tô Cẩm Tinh, muốn ly dị? Tối nay, ở lại với tôi.”
Câu này là…
Là lúc cô uy hiếp Tiêu Cận Ngôn trở về, nói trong điện thoại!
Anh vậy mà…
“Muốn ly hôn để đến với một người đàn ông khác sao?”
“Chúng ta vẫn đang là một cặp vợ chồng hợp pháp, cô nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.” Tiêu Cận Ngôn nói.
Tô Cẩm Tinh sợ hãi nói: “Tiêu Cận Ngôn anh…”
Nhưng một giây sau, Tiêu Cận Ngôn liền quay người giật lấy điện thoại của cô, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ xe.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Muốn gọi cho người đàn ông kia của cô sao?” Tiêu Cận Ngôn cắn răng cười lạnh: "Cô đừng có mơ.”