Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 357: Tiên sinh là tiên sinh, anh là anh



“Cái gì?”

"Không phải em nói phế phó lái của người đàn ông là để cho nữ chủ nhân à.”

Tô Cẩm Tinh trừng mắt nhìn: “Tôi…”

“Đi thôi, sắp muộn rồi. Sân chơi cuối tuần này chắc có rất nhiều người. Nếu đi muộn thì sẽ xếp hàng rất lâu đấy.”

Những gì anh ấy nói đều có lý, không có cách nào để phản bác cả.

Tô Cẩm Tinh chỉ có thể cắn răng kiên trì sự “phục vụ” của anh, chui vào vị trí ghế phụ.

Anh cúi người giúp cô thắt dây an toàn.

Hai người cách nhau rất gần, ngửi thấy hơi thở của nhau, nhưng rất ngắn, họ chỉ chạm tay một cái rồi tách ra.

Đợi đến khi anh đã rời khỏi và đóng cửa lại, Tô Cẩm Tinh vẫn có thể ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng trên cơ thể anh.

“Anh dùng nước hoa à?”

Tiêu Cận Ngôn đã khởi động xe: “Không có.”

“Nhưng tôi đã ngửi thấy.”

Anh cười: “Tối qua đến giờ làm sao có tâm trạng xịt nước hoa chứ? Có mùi thuốc khử trùng thì đúng hơn.”

Cũng đúng,

Ngày hôm qua anh bị thương, chắc là Lục Tước đã gọi bác sĩ đến băng bó đơn giản cho anh, sau đó cô trở về nhà cũ, anh đợi dưới cửa sổ cả đêm, sau đó lại đến bệnh viện, rồi về nhà cũ, nói xong vài câu liền lên xe, quả thực không có thời gian xịt nước hoa.

Nhưng mùi hương lưu luyến ở chóp mũi do đâu mà có chứ?

Tiêu Cận Ngôn nói: "Hôm qua em đi gặp tiên sinh, có lẽ… lây chút mùi hương từ anh ta rồi.”

Tô Cẩm Tinh đưa tay áo lên ngửi, áo của cô sạch sẽ, chỉ có mùi bột giặt thoang thoảng, ngoài ra không có mùi nào khác.

“Ngày hôm qua hai người…” Thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói.

“Cái gì?”

“Em và tiên sinh, ngày hôm qua gặp nhau… chắc là đã…” Anh hơi ngượng ngùng cười ra tiếng: “Đã lâu không gặp lại, em nhớ anh ta nhiều như thế, bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã trở lại, chắc là không thể thiếu những cái ôm, những cái nắm tay, có thể là…hôn?”

“…”

“Xin lỗi, anh không có ý hỏi thăm chuyện riêng tư của em, anh chỉ muốn nói … Nếu hai người gần gũi nhau, mùi trên người anh ta sẽ lây sang em.”

“Không có.” Tô Cẩm Tinh nhanh chóng phủ nhận: “Không hề ôm hay nắm tay, nói gì đến hôn chứ.”

Tiêu Cận Ngôn có chút kinh ngạc: “Không có sao…?”

Tô Cẩm Tinh quay lại nhìn anh: “Anh rất muốn tôi ôm và hôn tiên sinh sao?”

Anh quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt của cô: “Anh không… Anh không đủ tư cách để nói gì cả.”

Tô Cẩm Tinh rũ mắt xuống: “Tiêu Cận Ngôn.”

“Hả?”

“Tôi hỏi anh lần cuối, anh thật sự không phải là tiên sinh sao?”

Yết hầu của anh cuộn lên xuống: “…”

“Tôi muốn biết sự thật, cho dù hiện tại không thể chấp nhận kết quả, nhưng tôi không muốn bị lừa gạt, cho dù anh nói dối là vì tôi.”

Anh do dự hồi lâu, tay phải cầm vô lăng từ từ siết chặt.

“… Em muốn cùng tiên sinh trải qua một cuộc sống yên bình, phải không?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Đúng.”

“Vậy thì em có sẵn sàng không bao giờ rời xa anh và ở bên anh không?”

“…”

“Sự im lặng của em đã cho anh đáp án rồi.” Anh cười: “Cho nên, em đừng tự tìm phiền phức, chuyện vốn đã không tồn tại, em không nên nghi ngờ mãi, tiên sinh cũng đã tìm con chó mà hai người nuôi cho em, đây không phải đã rất rõ ràng rồi sao?”

“Nhưng, tôi luôn cảm thấy…”

“Được rồi, hôm nay đưa bọn nhỏ đi chơi, vui vẻ đi, đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, nhé?”

Mấy bạn nhỏ ngồi ghế sau còn đang đắm chìm trong suиɠ sướиɠ, không nhận ra hai người lớn ngồi ghế trước đang nói chuyện gì.

"Yên tâm đi, anh thật sự không phải, em đừng rối rắm chuyện này mãi, tiên sinh là tiên sinh, anh là anh, sự thật là vậy.”
Suốt cả chặng đường, hai người không nói gì nữa.

Khi đến cổng sân chơi, từ xa đã thấy cảnh xếp hàng dài ở phòng vé.

Trùng hợp là đang kỳ nghỉ đông, lại là một ngày cuối tuần nữa, rất nhiều người đến sân chơi.

Tiêu Cận Ngôn đậu xe rồi nói: “Mọi người ở đây đợi nhé, bố đi mua vé. Tiểu Dương…”

“Yessir! Bố đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc mẹ và các em thật tốt.”

“Ngoan lắm.”

Tiêu Cận Ngôn đẩy cửa xe, bước nhanh về phía phòng vé.

Ngay sau đó anh đã mua vé và quay trở lại, mấy đứa trẻ như là chim ra khỏi lồng vậy.

Tô Cẩm Tinh lo lắng đuổi theo và bảo họ chạy chậm hơn, Tiêu Cận Ngôn nhìn cô nhẹ nhàng nói: “Để bọn nhỏ vui chơi đi, đừng làm bọn trẻ mất hứng.”

“Tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của chúng thôi.”

“Trần Phán sẽ quan sát.”

“Trần Phán? Nữ thư ký của anh?”
Tiêu Cận Ngôn cười tủm tỉm: “Ừ, nữ thư ký.”

Anh cố tình phát âm từ “nữ” nặng hơn một chút để nhấn mạnh.

Tất nhiên Tô Cẩm Tinh hiểu ý anh và trừng mắt nhìn anh: “Sao, anh muốn theo đuổi người ta à? Trần Phán đã nói với tôi rằng cô ấy đã có bạn trai, đến làm thư ký cho anh hoàn toàn là vì lương cao thôi. Cô ấy muốn dành dụm tiền để đi biên cương tìm bạn trai.”

“Anh biết.”

“Anh biết là tốt rồi.”

Anh nói nhỏ: “Nhưng anh định trừ một nửa tiền lương của cô ấy.”

Tô Cẩm Tinh lập tức cau mày: “Người ta không làm gì sai, anh đang làm gì vậy?”

“Anh không muốn cô ấy tìm bạn trai.”

Tô Cẩm Tinh không biết tại sao lại trở nên tức giận: “Chẳng lẽ anh thực sự có ý với cô ấy sao? Chủ tịch Tiêu cũng có bản lĩnh thật, muốn nẫng tay trên à?”

“Em nghĩ đi đâu vậy?” Anh cười khúc khích: “Cô ấy và bạn trai đã mất liên lạc hơn một năm, hơn nữa bạn trai cô ấy còn ở biên cương xa xôi.”
“Thì sao? Vẫn chưa chính thức chia tay. Trong lòng Trần Phán vẫn có anh ta, anh làm như vậy là vô đạo đức đấy.”

“Lúc trước anh đã phái người giúp cô ấy đi tìm, giấu không cho cô ấy biết.”

“Và sau đó?”

“Bạn trai của cô ấy… thực ra không còn sống nữa.”

Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Cái gì…”

“Hai năm trước, khi đang làm nhiệm vụ … không thể trở về.”

Tô Cẩm Tinh theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn: “Hai năm trước, không phải mới mất liên lạc hơn một năm sao?”

“Anh cũng biết thế, điều kiện biên cương khắc nghiệt, nhiệm vụ gian khổ nên ở đồn biên phòng có truyền thống, nếu một người anh em hy sinh, mấy anh em còn lại sẽ dùng điện thoại di động để trò chuyện với người nhà, trấn an tinh thần cho người nhà.”

“Nhưng … nếu đã như vậy, tại sao lại mất liên lạc?”
“Bởi vì người đã giúp bạn trai liên lạc với Trần Phán để báo tin an toàn, đã chết khi thực hiện nhiệm vụ không lâu sau đó.”

“…”

“Gió và tuyết lớn đến nỗi không thể tìm thấy những người chết ở đâu. Tất nhiên, cũng không tìm thấy điện thoại di động. Vì vậy… hoàn toàn mất liên lạc.”

“…”

“Anh trừ lương của cô ấy để cô ấy tiết kiệm tiền chậm hơn một chút, và cô ấy có thể gác lại kế hoạch của mình lâu hơn. Sau một thời gian dài, cô ấy sẽ mất đi chấp niệm và có thể bỏ cuộc.”

Tô Cẩm Tinh đã bị sốc trước tình tiết nhỏ này đến nỗi một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Tiêu Cận Ngôn khẽ thở dài: "Tiểu Tinh Tinh, trên đời này mỗi khắ đều xảy ra sinh tử, trong góc khuất mà chúng ta không nhìn thấy, có bao nhiêu người phải chịu cảnh chia ly. Anh không muốn em sống như thế này, ba ngày sau… em lập tức đi tìm anh ta đi, đừng trì hoãn nữa.”
Cô ngước lên nhìn anh.

Đôi mắt anh trống rỗng, sâu thẳm nhìn về phía xa xăm: “Và ba ngày này cứ coi như bến đỗ cuối cùng cho bức tranh hơn mười năm quấn quít của chúng ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv