Anh ta hơi sửng sốt.
Sau đó anh ta bật cười: “Xem đầu óc anh này, em chờ một lát, anh sẽ đi đổi cho em một ly nước lạnh.”
Anh ta cầm tách trà nóng kia rồi trở lại bếp.
Không hiểu sao khi không có anh ta ở phòng khách, Tô Cẩm Tinh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nhìn quanh căn phòng, có lẽ nơi này đã bị ông cụ Hình cho người càn quét qua nên rất bừa bộn.
Trên mặt bàn có một lớp bụi dày, hẳn là đã lâu không có người tới đây.
Trên cửa phòng vẫn còn đang cắm chìa khóa, đây là khu dân cư nhỏ đã cũ. Thời gian đó cô và Tiên sinh vừa bận rộn vừa vất vả, ban đầu định thay khóa vân tay cho căn phòng nhưng vẫn chưa có thời gian, mãi cho đến khi họ rời đi cũng chưa kịp thay.
Cô rút chìa khóa cửa ra, tự tay mình cất vào tủ giày.
Trong phòng ngủ là nơi cô đã chờ đợi Tiên sinh rất lâu, giờ đã trống trơn.
Đáng lẽ nơi này là một chiếc giường đôi, mỗi lần đều là cô đi ngủ trước, rất khuya Tiên sinh mới về và sáng sớm tinh mơ đã đi rồi.
Đôi khi cô thậm chí phải nhờ vào nếp nhăn trên ga trải giường mới biết đêm qua anh có về hay không.
Cô chợt nhớ tới lời Hà Hiểu Hiểu đã nói lúc trước, Tiên sinh ngủ ít như vậy mà còn phải xử lý rất nhiều việc, chắc chắn là thiên phú dị bẩm.
Đúng là anh ngủ rất ít rất ít, anh phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý.
Thật tiếc là nơi này sắp bị phá bỏ, ngôi nhà sẽ không còn nữa.
Phòng 1231 của khách sạn Dung Thành đã được quét dọn sạch sẽ, dấu vết của anh đã bị loại bỏ hoàn toàn, hiện tại chỉ còn lại hoa viên Tường Vy này.
“Nào Cẩm Tinh, nước đã nguội rồi. Anh đã pha thêm nước lạnh vào rồi này.” Anh ta từ phòng bếp đi ra, đưa ly nước cho cô.
Khi Tô Cẩm Tinh cầm lấy nó, vẫn còn những giọt nước đọng trên thành cốc, lạnh như băng.
Cô khẽ nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Không còn nóng nữa, cảm ơn.”
Anh ta cười: “Đêm nay, em sẽ không đi nữa chứ?”
Tô Cẩm Tinh chớp mắt đầy bối rối: “Em vừa nghĩ lại, tốt hơn là nên về nhà, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, bên phía Tiêu Cận Ngôn cũng khó ăn nói với ông nội.”
Anh ta chậm rãi đến gần, chống hai tay vào bức tường, chặn cô lại: “Nhưng chúng ta đã rất lâu rồi không gặp, em… không nhớ anh sao?”
Hơi nóng khi anh ta nói chuyện phả vào mặt khiến cô nổi da gà.
Không hiểu tại sao một cảm giác khó chịu và kháng cự lại bao trùm lên toàn thân cô, Tô Cẩm Tinh dùng sức đẩy anh ta ra: “Anh đừng như vậy…”
“Đừng giả vờ nữa, không phải em rất thích anh sao? Khó khăn lắm mới gặp được anh, em không muốn ở cùng anh à?” Anh ta đưa tay ra, chạm nhẹ vào mặt cô: “Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, Cẩm Tinh, anh rất nhớ em, hãy ở bên anh đêm nay, được không?”
Vừa nói, môi anh ta đã áp sát đến.
Không biết Tô Cẩm Tinh lấy dũng khí từ đâu, khi không đẩy anh ta ra được, cô đã cầm lấy cốc nước hắt vào mặt anh ta.
“Á!”
Anh ta bị cốc nước đá lạnh như băng dội lên mặt, nét dịu dàng trong mắt chợt biến mất, thay vào đó trong mắt như nổi bão: “Em điên rồi à? Em đang làm cái quái gì vậy?”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi luống cuống: “Xin… xin lỗi. Tiên sinh, anh đừng như vậy được không? Em thấy như vậy không hay lắm.”
“Có gì không hay chứ? Chẳng phải em và Tiêu Cận Ngôn đã ly hôn rồi à? Sao, chẳng lẽ trong khoảng thời gian hai người sắm vai vợ chồng ân ái này, em đã nảy sinh tình cảm với anh ta rồi à?”
“Em không có…”
“Nếu không có, tại sao lại từ chối anh?”
“Em chỉ cảm thấy… em cần thời gian để thích ứng với dáng vẻ hiện giờ của anh.”
“Dáng vẻ của anh không còn giống như trước nữa ư?”
“… Vẫn giống nhau.”
“Vậy thì cần gì phải thích ứng chứ?”
“Nhưng giọng điệu, cách cư xử và thái độ của anh rất khác! Tiên sinh, em không biết anh đã phải trải qua những gì trong bốn năm qua, có phải vì ông cụ Hình đã ép buộc anh quá tàn nhẫn, hay là bởi vì di chứng của vụ tai nạn xe cộ đó? Nhưng hiện tại em cảm thấy anh thật xa lạ.”
Anh ta cười tinh nghịch: “Dù có thay đổi thì anh vẫn là anh, người em thích chính là anh.”
“Không giống nhau.” Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên nói: “Người em thích chính là Tiên sinh.”
“Anh chính là Tiên sinh đây. Em hãy nhìn kỹ lại đi, Tiên sinh trong trí nhớ của em không phải là dáng vẻ hiện tại của anh đây ư?”
“Nhưng khi em yêu Tiên sinh, em không hề biết anh ấy có dáng vẻ như thế nào. Em yêu vẻ dịu dàng của anh ấy, yêu tính cách điềm đạm của anh ấy, anh ấy bao dung em vô điều kiện, đối xử rất tốt với em. Anh ấy trông như thế nào không quan trọng, nếu em chỉ thích khuôn mặt này thì Tiêu Cận Ngôn cũng có nó.”
“Ha!” Anh ta tức giận bật cười: “Cẩm Tinh, em nói như vậy là có ý gì? Em so sánh anh với Tiêu Cận Ngôn à? Em đã quên anh ta đã đối xử với em thế nào rồi chăng?”
“Em không quên!”
“Nếu anh là em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta! Phải nhìn thấy anh ta đau khổ vật vã, phải nhìn thấy anh ta khóc lóc thảm thiết, quỳ gối trước mặt em mà sám hối chứ không phải mềm lòng rồi còn diễn cảnh vợ chồng ân ái với anh ta.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Em diễn kịch với anh ta là vì muốn ông nội vui, cũng vì muốn bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh…”
“Ông già đó có quan hệ huyết thống với em không? Ông ta đã sinh ra em và nuôi nấng em sao? Hay là đã cho em rất nhiều tiền đến mức tiêu xài không hết? Nếu không có thì em để ý đến ông ta làm gì? Em là do rảnh rỗi sinh nông nỗi hay vì bẩm sinh đã thích lo chuyện bao đồng thế?”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy đã tức giận: “Tiên sinh, dù sao ông ấy cũng là ông nội của anh! Chẳng phải anh định quay về nhà họ Tiêu là vì muốn bầu bạn với ông ấy lúc tuổi già hay sao? Tại sao anh lại nói như thế chứ…”
“Anh…”
“Tiên sinh, em cảm thấy hôm nay tâm trạng của chúng ta đều không tốt, cần phải bình tĩnh lại. Em… em về trước đây, anh cũng nghỉ ngơi đi.”
Nhân lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Tô Cẩm Tinh đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh ta rồi lao ra khỏi cửa, vội vã đi xuống lầu.
Trời nắng gay gắt, nhưng trong lòng cô lại có một cơn gió lạnh thổi qua.
Tiên sinh… sao lại biến thành người như vậy?
Niềm vui đoàn tụ với Tiên sinh sau một thời gian dài xa cách đã tan biến, chỉ còn đọng lại nỗi đau buồn mà thôi.
Có lẽ… anh ta nói đúng.
Ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Tiên sinh dịu dàng và mạnh mẽ đó đã biến mất trong vụ tai nạn xe hơi kia rồi, trên đoạn đường đi đến sân bay hôm ấy.
Reng reng reng.
Điện thoại reo vang.
Đó là Hà Hiểu Hiểu.
Cô nhấc máy: “Hiểu Hiểu?”
“Cẩm Tinh, cậu vẫn ở hoa viên Tường Vy chứ?”
“Đúng, sao cậu biết thế?”
“Là Lục Tước nhờ tớ đến đón cậu.” Hà Hiểu Hiểu mừng rỡ nói: “Tớ nhìn thấy cậu rồi.”
Ngay sau đó có một chiếc xe màu đỏ dừng lại trước mặt Tô Cẩm Tinh.
Hà Hiểu Hiểu không nói gì cả, cứ nắm lấy tay cô rồi nhét cô vào trong xe, sau đó lái xe nhanh chóng rời đi. Chưa đầy hai phút đồng hồ đã rời khỏi hoa viên Tường Vy và hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường.
“Cẩm Tinh, cậu không sao chứ?”
“Hả? Không sao, sao lại hỏi thế?”
Hà Hiểu Hiểu gãi gãi đầu: “Lục Tước nói có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm, kêu tớ đến đón cậu đi.”
“Gặp nguy hiểm?”
“Ừ, nhìn anh ấy rất sốt ruột, tớ cũng không có thời gian để hỏi. Nhưng anh ấy rất thông minh, chúng ta nên nghe lời anh ấy.” Hà Hiểu Hiểu nói: “À, đúng rồi, Lục Tước còn nhờ tớ chuyển lời đến cậu là người đàn ông mà cậu vừa gặp kia không phải là Tiên sinh.”
Tô Cẩm Tinh giật mình.
“… Không phải là Tiên sinh?”
“Đúng vậy, Lục Tước nói anh ấy đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện giữa cậu và Tiên sinh, không ai hiểu rõ chuyện này hơn anh ấy. Giờ tớ sẽ đưa cậu đi gặp Lục Tước, anh ấy sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu nghe.”