“… Đúng thật là chú Hình…”
Quách Khánh An nói: “Toàn bộ thành phố H này, có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Anh không biết là chú Hình làm hay là không muốn nghĩ như vậy?”
“…”
“Anh không tin à? Được, vậy bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi mà anh vừa hỏi tôi ban nãy. Khi anh còn là Tiên sinh, anh đã định từ bỏ thân phận Tiêu Cận Ngôn và dùng thân phận Tiên sinh để dẫn Tô Cẩm Tinh đi. Lúc anh chuẩn bị dẫn cô ấy ra nước ngoài để đến một nơi không ai biết được anh, ngay lúc trên đường ra sân bay đã xảy ra tai nạn…”
Tiêu Cận Ngôn cau mày hỏi: “Chính là vụ tai nạn xe khiến tôi hôn mê mấy tháng ấy à?”
“Đúng.”
“Tai nạn xe hơi đó là do chú Hình…”
Quách Khánh An gật đầu: “Là xe do tôi lái xe đâm vào.”
Tiêu Cận Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như hai ngọn đuốc.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh của chú Hình mà thôi. Chú Hình nói nếu anh không bị đụng chết thì đó là niềm vui lớn, Tô Cẩm Tinh ra nước ngoài rồi anh sẽ an tâm làm việc cho ông ta. Còn nếu lỡ đâm chết thì thôi vậy, coi như anh chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm hết, nhưng nếu như anh còn sống một ngày thì vẫn phải bán mạng cho ông ta.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên chùng xuống.
Thì ra là như vậy…
Thì ra sự thật là như vậy…
Yết hầu của anh cứ lăn lên lăn xuống, vẻ mặt đau lòng: “Chú Hình đưa tôi về, bắt Cẩm Tinh phải ra đi một mình, sau đó nói với cô ấy rằng tôi đã chết?”
“Thật ra nói như vậy cũng đúng, Tiên sinh thật sự đã chết trong vụ tai nạn xe hơi đó rồi. Cho dù anh có đập cánh tay của mình nát như tương thì Tiên sinh cũng sẽ không quay về đâu.” Quách Khánh An cảm thấy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, sao vẫn không thể nhớ được nhỉ? Cho dù bây giờ anh nói rõ với Tô Cẩm Tinh anh là Tiên sinh thì cô ấy sẽ không tin đâu…”
Reng reng.
Điện thoại reo vang.
Quách Khánh An nhắc nhở: “Chủ tịch Tiêu, là điện thoại của anh.”
Tay trái của anh vẫn mềm nhũn, tay phải không còn sức lực, anh ném cây gậy bóng chày trên tay rồi lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Một mô hình các ngôi sao nhảy nhót trên màn hình.
Đó là ghi chú mà anh đã đặt cho Tiểu Tinh Tinh.
Anh hít thở sâu vài hơi, cố gắng làm cho mình trông bình thường nhất có thể.
Sau đó nghe máy.
“A lô.”
Hình như bên phía Tô Cẩm Tinh hơi ồn ào, còn nghe thấy tiếng chó sủa: “Ừm, tối nay tôi có việc phải làm nên không về nhà cũ được. Nếu ông nội có hỏi thì anh cứ nghĩ đại một lý do là được.”
Tiêu Cận Ngôn lo lắng hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”
“… Hoa viên Tường Vy.”
“Nơi đó đang bị phá bỏ, rất không an toàn! Một mình em chạy đến đó làm gì vậy? Nếu em muốn đến đó thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ đi với em.”
“Không cần, không sao đâu.”
“Em cứ đợi ở đó, anh sẽ đến đón ngay…”
“Đừng tới!” Tô Cẩm Tinh nhanh chóng từ chối: “Tôi… tôi không đây ở một mình, bây giờ anh đến đây sẽ không tiện.”
Tiêu Cận Ngôn nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của cô: “Tiểu Tinh Tinh, giờ em đang ở với ai à? Là bác sĩ Trần hay là Lục Đình?”
Người có thể khiến cô cảm thấy bất tiện có lẽ là đàn ông.
Nếu là Hà Hiểu Hiểu hoặc mẹ của cô thì không cần phải dùng từ bất tiện.
Nhưng nếu là đàn ông thì đó là ai?
Nếu là bác sĩ Trần và Lục Đình, cá nhân cô đã nói không có mối quan hệ nào với họ.
“Không phải… là việc cá nhân của tôi. Anh không cần lo lắng cho sự an toàn của tôi, tôi cúp máy trước đây.”
“Đợi đã…”
Tú tút tút.
Điện thoại đã bị cúp.
Quách Khánh An còn ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác: “Tô Cẩm Tinh gọi điện đến à? Sao thế, cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?”
Tiêu Cận Ngôn cau mày và gọi lại.
Nhưng lần này điện thoại chỉ reo một lần rồi lại cúp.
Anh không bỏ cuộc và tiếp tục gọi, nhưng có một giọng nữ trong điện thoại vang lên: “Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được, đã chuyển sang chế độ tin nhắn thoại.”
Giọng nói trong điện thoại không nhỏ, Quách Khánh An đứng cách đó không xa có thể nghe thấy rõ ràng.
“Tắt máy? Hay là bị chặn rồi?”
Tiêu Cận Ngôn gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như lần trước, chỉ có giọng của cô gái kia từ chối thay.
Quách Khánh An đưa điện thoại di động của anh ta ra: “Có muốn xác minh xem anh bị chặn hay không, cứ dùng của tôi gọi thử xem?”
Tiêu Cận Ngôn ngập ngừng một lúc, sau đó cầm lấy bấm dãy số quen thuộc.
Bíp.
Đã kết nối!
Đúng là đã kết nối rồi…
Ngay sau đó là giọng nói của cô phát ra từ ống nghe: “Mấy người lại muốn thế nào nữa đây?”
“Tiểu Tinh Tinh…”
Tô Cẩm Tinh nhận ra giọng nói của anh: “Anh… Tiêu Cận Ngôn? Tại sao anh lại dùng số điện thoại của tổng giám đốc Quách để gọi, hai người…”
“Em chặn anh ư?”
“… Tôi chỉ không muốn bị quấy rầy.”
“Anh sẽ không quấy rầy em, nhưng ít nhất em phải nói cho anh biết em đang ở cùng ai, nếu không anh sẽ không an tâm chút nào. Ông nội hỏi, anh sẽ không biết trả lời thế nào. Các con hỏi mẹ đi đâu, anh phải trả lời thế nào đây?”
Cô ở ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
“Tiểu Tinh Tinh, hãy nói thật đi, anh chỉ muốn đảm bảo rằng em được an toàn. Rốt cuộc người bên cạnh em là ai?”
“Là…”
Cô chợt thở dài, có vẻ như chấp nhạn số mệnh: “Là Tiên sinh.”
“Ai?”
“Là Tiên sinh, anh ấy đã quay về tìm tôi rồi. Tiêu Cận Ngôn, tôi và anh sẽ diễn vở kịch này cho đến khi ông nội rời đi. Sau đó, chúng ta không có gì liên quan đến cuộc hôn nhân đó nữa, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mỗi người.”
“…”
“Tiêu Cận Ngôn?”
“…”
“Anh có đang nghe không? Tiêu Cận Ngôn!”
“Anh đã nghe thấy rồi.” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn trở nên khàn khàn, thậm chí còn trầm hơn sau khi anh đã hút rất nhiều điếu thuốc suốt đêm qua: “Em chắc chắn người kia… thật sự là Tiên sinh chứ? Chắc chắn 100% chứ?”
“Anh ấy đã dắt theo con chó mà chúng tôi đã có cùng nhau nuôi nấng và con chó đó còn nhớ rõ tôi.”
“…”
“Anh ấy vẫn nhớ cái tên mà tôi đã đặt cho anh ấy.”
“…Là như vậy à.” Tiêu Cận Ngôn nhìn cánh tay trái của mình đã ướt đẫm máu, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Tinh Tinh, anh muốn nói với em một chuyện.”
“Anh nói đi.”
“Anh chính là Tiên sinh.”
“Anh điên rồi sao? Hay là lại có vấn đề về thần kinh thế?”
“Anh không điên, anh đúng là Tiên sinh. Giờ anh không biết người đàn ông đứng trước mặt em là ai, nhưng chắc chắn đó là giả.”
“Anh có muốn tôi gọi điện cho bác sĩ Từ giúp anh không?”
Tiêu Cận Ngôn đau khổ cười: “Tại sao em không thể tin anh? Anh đúng thật là Tiên sinh mà.”
“Anh định chứng minh như thế nào?”
“Anh…” Tiêu Cận Ngôn nghẹn ngào.
“Tiên sinh đã từng ăn món Mao Huyết Vượng do tôi làm, anh ấy ăn được món cay, còn anh thì không.”
“…”
“Tiên sinh biết chúng tôi đã từng ở hoa viên Tường Vy, tầng nào và căn phòng nào, anh có biết không?”
“…”
“Tiêu Cận Ngôn, anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
Anh liếm môi: “Sao anh nghe như anh đang quấy rầy em nhỉ? Tiểu Tinh Tinh, anh không lừa em, anh đúng là Tiên sinh. Em hãy tin anh lần này thôi, có được không?”
Giọng điệu của anh thật tầm thường.
Tầm thường đến mức Tô Cẩm Tinh cảm thấy rất quen thuộc.
Cô cười đầy đau khổ: “Tôi cũng đã từng hạ mình như hạt bụi mà cầu xin anh hãy tin tưởng tôi một lần, rằng vụ tai nạn xe kia không liên quan gì đến tôi, nhưng anh thì sao? Tại sao lúc đó anh không hề tin tôi?”