Bảy giờ sáng, hầu hết nhân viên văn phòng vừa mới thức dậy, trên đường cũng không có quá nhiều xe.
Tô Cẩm Tinh đẩy cửa taxi ra và đứng ở cổng của khu dân cư hoa viên Tường Vy.
Lái xe thấy cô là phụ nữ thì tốt bụng nhắc nhở: “Cô à, nơi này sắp bị phá bỏ, xung quanh không có ai, cô ở một mình quá nguy hiểm, cô nên rời khỏi đây sớm đi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Cảm ơn, tôi xem qua rồi sẽ đi ngay.”
“Hãy cẩn thận, cầm điện thoại trên tay và gọi cảnh sát ngay nếu cô gặp nguy hiểm.”
“Vâng, cảm ơn chú nhiều.”
Tài xế cũng hơi lo lắng, lúc rời đi cũng chỉ chầm chậm lái xe đi.
… Bốn năm rồi.
Hoa viên Tường Vy đã là một khu dân cư cũ kỹ, cuối cùng đã đến lúc phải phá bỏ.
Cũng may mặc dù người dân ở đây đã di dời gần hết, nhưng con đường vẫn như trước, môi trường xung quanh vẫn giống hệt như bốn năm trước.
Cô theo trí nhớ của mình đi cầu thang đến tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên…
Căn nhà họ ở trước kia không khác gì những căn nhà bỏ trống khác.
[Tới rồi à?] Tin nhắn lại gửi đến.
[Đang ở dưới lầu.] Cô trả lời.
Tài xế đã nhắc nhở như vậy, cô vẫn chưa biết có phải người này là Tiên sinh hay không, lỡ như là ông cụ Hình gài bẫy thì sao?
Cô vẫn phải đề phòng.
Cứ tưởng Tiên sinh này sẽ tiếp tục nhắn tin giục cô lên lầu, nhưng không ngờ tin nhắn tiếp theo của anh lại là: [Được, anh sẽ xuống tìm em.]
Ngay sau khi đọc tin nhắn, cô đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa.
Ngay sau đó, một con cún trắng phau mịn màng mềm mại lao ra khỏi hành lang, vừa nhìn thấy cô thì sững sờ một lúc.
Sau đó, nó bắt đầu vẫy đuôi và chạy về phía cô như một đứa trẻ làm nũng.
Cứ như thể…
Như là gặp lại một người chủ đã lâu không gặp.
Nhưng con Samoyed này đã lớn rồi, khác hoàn toàn với con cún con có thể ôm trong tay lúc đó.
“Nó đã bốn tuổi rồi, cũng may mà nó vẫn nhớ rõ em.”
Đó là giọng nói của anh…
Tô Cẩm Tinh không dám ngẩng đầu lên, cô cứ nhìn xuống con chó cho đến khi một đôi giày da làm bằng thủ công màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
“Cẩm Tinh, đã lâu không gặp.”
Cô từ từ ngẩng đầu lên, hết màu đen của đôi giày là màu đen của quần tây, lên trên nữa là màu đen của chiếc áo khoác, bên trong là màu đen của chiếc áo sơ mi.
Toàn thân màu đen.
Ngay cả nụ cười của anh cũng vẫn dịu dàng như trước: “Xin lỗi, anh về trễ rồi.”
Khoé mắt của Tô Cẩm Tinh chợt nóng lên: “Anh…”
“Anh biết em đang tức giận, anh đã biến mất lâu như vậy, chắc hẳn em rất tức giận.” Anh thở dài, khẽ cười: “Anh đã nhiều lần cầu xin em đừng rời xa anh, nhưng cuối cùng anh lại là người nuốt lời, em tức giận cũng phải thôi.”
Cô chợt thấy hoảng hốt.
“Anh là Tiên sinh hay là Tiêu Cận Ngôn?”
Anh mỉm cười nhìn cô: “Tiêu Cận Ngôn có biết hoa viên Tường Vy không?”
“Anh ta… anh ta có thể mơ thấy một số ký ức của Tiên sinh. Em không chắc lắm.”
Anh gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Còn con Samoyed này thì sao?”
“Đã bốn năm rồi, con chó con cũng đã lớn rồi. Làm sao em có thể chắc chắn rằng nó là con chó trước kia chứ?”
“Nhưng nó nhận ra em.” Anh giải thích: “Nó nhớ được mùi của em, nên sau khi xác nhận đó là em, nó đã vui vẻ lao đến làm nũng với em, không phải sao?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi.
“Nhà họ Tiêu có dấu vết nuôi chó không?”
Không có.
Nhà cũ không hề nuôi chó.
Cô cũng đã từng đến phòng tân hôn của họ trong căn biệt thự đó, cũng chưa bao giờ nuôi một con chó.
Mặt trời đã từ từ mọc lên, ánh nắng ban mai vàng rực chiếu vào người anh, như thể mạ cho anh một vầng hào quang màu vàng.
Cũng giống như Tiên sinh trong trí nhớ, mỗi lần anh xuất hiện đều mang đến cho cô sự ấm áp và niềm hy vọng.
Tô Cẩm Tinh chợt thấy sống mũi cay cay.
“Tiên sinh… là anh thật sao?”
Anh không trả lời, mở rộng vòng tay với nụ cười trên môi: “Muốn khóc à?”
“Hơi hơi.”
“Muốn khóc thì khóc đi, anh sẽ ôm em trong vòng tay.”
Tô Cẩm Tinh đứng lặng người, nhưng nước mắt đã tuôn trào.
Anh cười trìu mên, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Cẩm Tinh của anh vẫn thích khóc như trước đây.”
Có mùi khói thuốc thoang thoảng trong vòng tay anh.
Còn có mùi nước hoa Cologne kia nữa.
“… Anh lại hút thuốc à?”
“Ừm, anh nhớ em quá, không kiềm lòng được.”
“Vậy thì tại sao anh không đến tìm em?” Tô Cẩm Tinh chợt cảm thấy ấm ức vô cùng: “Ông cụ Hình nói với em là anh đã chết, anh có biết em đau khổ như thế nào không? Một mình em ở nước ngoài, các con và mẹ cần em chăm sóc, anh có biết em đã sống sót như thế nào trong khoảng thời gian đó không?”
Càng nói, cô càng ấm ức, cô giận dỗi đấm vào người anh: “Tiểu Chu đã nói với em rằng anh chưa chết, nhưng anh không còn cần em nữa…”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Vậy tại sao anh lại…”
“Cẩm Tinh, bốn năm qua anh cũng sống chẳng vui vẻ gì, anh có nỗi khổ trong lòng, sau này anh sẽ từ từ giải thích rõ cho em, được không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “”Em vẫn chưa xác định rõ anh là ai, anh có thể trả lời thêm vài câu hỏi của em không?”
Anh nhướng mày: “Em vẫn còn nghi ngờ anh sao?”
“Anh giống hệt anh ấy, thậm chí ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau như đúc, ngoại trừ anh không đeo chiếc cà vạt tím đó thì em không thể nào phân biệt được.”
Anh cũng không tức giận, chỉ nhìn cô cười: “Được, vậy em hỏi đi.”
“Em…”
Đột nhiên muốn hỏi một câu mà cô lại không nói nên lời.
Anh dịu dàng nói: “Đừng vội, cứ từ từ nghĩ, anh vẫn ở đây mà.”
Tô Cẩm Tinh sụt sịt mũi và hỏi: “Em hỏi anh, anh tên là gì?”
“Cho dù anh tên là gì thì em vẫn phải tiếp tục gọi anh là Tiên sinh đấy.”
“Không phải.” Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Em muốn hỏi anh tên trên vé máy bay và hộ chiếu cùng các giấy tờ khác của anh là gì?”
Cô ngẩng đầu lên và cẩn thận quan sát biểu hiện của anh.
Hễ anh có một chút xíu do dự và bối rối nào, dù là nhỏ nhất thì cô sẽ ngay lập tức vạch trần anh.
Nhưng không, anh vẫn bình tĩnh và mạnh mẽ như mọi khi: “Tiêu Cận Ngôn. Phát âm giống nhau, nhưng chữ viết khác nhau.”
“…”
“… Còn có một cái tên khác, là em đã đặt cho anh, vào cái đêm mà chúng ta ở dưới gốc hoa hải đường ấy…”
“Đương nhiên là anh nhớ rõ rồi, vân trung thuỳ ký cẩm thư lai, nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu.” Anh khẽ thì thầm, giọng nói êm dịu: “Vân Hồi, là tên mà em đã đặt cho anh, đương nhiên anh phải nhớ rõ rồi.”
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt cô.
“Còn không?”
Cô lắc đầu, không cần phải hỏi thêm gì nữa.
Anh khẽ mím môi: “Đừng khóc, Cẩm Tinh, đừng khóc.”
“Tiên sinh…”
“Ừ, anh ở đây.”
“Em còn một câu hỏi cuối cùng…”
“Em nói đi.”
“Có phải anh và Tiêu Cận Ngôn dùng chung một thân thể không?” Cô liếm môi, hơi lo lắng và bất lực: “Tối qua em đã suy nghĩ kỹ lại, anh và Tiêu Cận Ngôn chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc, mà hai người lại có quá nhiều điểm giống nhau. Trong khoảng thời gian này cũng xuất hiện quá nhiều bằng chứng phụ thêm, mà bên cạnh ông cụ Hình cũng chẳng còn ai khác, tất cả mọi chuyện kinh doanh của ông ta đều giao cho Tiêu Cận Ngôn quản lý, em sợ…”
“Sợ rằng anh là Tiêu Cận Ngôn ư?”
“Hoặc là một tính cách khác của Tiêu Cận Ngôn?”
Anh mỉm cười, chỉ vào cổ của mình rồi lại chìa hai lòng bàn tay ra cho cô nhìn: “Em nói xem?”
Không có vết sẹo nào trên cổ.
Tương tự với cả hai lòng bàn tay, vẫn còn nguyên vẹn.
Anh thực sự không phải là Tiêu Cận Ngôn…