“Cậu nói bậy!” Ông cụ Hình ném chuỗi tràng hạt trong tay về phía anh ta.
Quách Khánh An đi đứng bất tiện nên không tránh được, bị chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương đập vào mặt, tuy không đau lắm nhưng lại cảm thấy thật nhục nhã.
Anh ta xoa mặt, cười nhạt: “Chú không tin cũng chẳng sao, anh ta đã nhớ ra tất cả rồi và lại muốn thoát khỏi bàn tay của chú một lần nữa.”
“Không đời nào! Tôi sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra.”
“Vậy chú định làm thế nào nữa? Lại để tôi lái xe đâm vào anh ta một lần nữa à?”
“Tại sao không được? Lần trước làm như vậy mới khiến cậu ta quên tính cách đó đi, nói không chừng làm lại lần nữa sẽ giống như vậy.”
Quách Khánh An lắc đầu cười: “Lúc ấy là do chú gặp thiên thời địa lợi, khi đó anh ta đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi sắp được chắp cánh bay cao cùng với Tô Cẩm Tinh, hơn nữa đêm đó lại mưa to nên đã xoá sạch vết máu trên đường. Còn giờ đây anh ta đã có sự đề phòng.”
“Dù sao tôi không thể để người thừa kế mà tôi đã vất vả lựa chọn bị huỷ diệt trong tay một người phụ nữ được! Khánh An, cậu hãy nghĩ cách cho tôi, cách gì cũng được, miễn sao có thể tách hai đứa nó ra.”
Quách Khánh An nói: “Cháu cũng chẳng có cách nào cả.”
Dường như ông cụ Hình không ngờ rằng anh ta sẽ chống đối ngay tại chỗ, tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”
“Cháu nói cháu không có cách gì hết. Tiêu Cận Ngôn là ai chứ? Anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã quen thói kiêu ngạo nhưng lại vì Tô Cẩm Tinh mà có thể quỳ xuống dập đầu lạy cháu. Chú Hình à, còn có cách gì được chứ?”
“Vậy thì hãy tìm cách khiến Tô Cẩm Tinh biến mất khỏi thế giới này!”
“Muộn rồi!” Quách Khánh An nói: “Ban nãy Tô Cẩm Tinh đã nói hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của Ông cụ Tiêu, chủ tịch Tiêu đã công nhận trước mặt tất cả mọi người cô ta chính là mợ Tiêu. Vợ của Tiêu Cận Ngôn, ghen tị cũng được, ngưỡng mộ cũng được, có biết bao ánh mắt của toàn bộ thành phố H sẽ dõi theo cô ta đây? Giờ mà ra tay thì sớm hay muộn cũng sẽ bị chủ tịch Tiêu điều tra ra thôi.”
Ông cụ Hình chán nản ngồi phịch xuống xe lăn, như là đã mất hết tinh thần: “Vậy thật sự không còn cách nào nữa hay sao?”
“Chú Hình, vẫn còn một cách…”
“Vậy sao cậu không nói đi, còn chờ gì nữa?”
“Cháu sợ rằng nếu cháu nói ra, chú sẽ tức giận.”
Ông cụ Hình mặt mày tái mét: “Chỉ cần có ích là được, cậu cứ nói đi.”
Quách Khánh An cúi đầu khẽ mỉm cười: “Rút củi dưới đáy nồi là mọi vấn đề đều có thể giải quyết được. Nếu chủ tịch Tiêu không muốn làm người thừa kế của chú, cũng không thèm đoái hoài đến của cải của chú, vậy sao chú cứ phải cố chấp chứ? Chi bằng tìm một người mới để thay thế…”
Ông cụ Hình lập tức ngắt lời anh ta: “Tìm ai? Cậu à? Đừng có mơ, tôi sẽ không bao giờ giao tài sản của mình cho một thằng què đâu!”
Nụ cười nhạt trên mặt Quách Khánh An lập tức biến mất: “Chú Hình, vốn dĩ cháu cũng là một người lành lặn, cháu biến thành một tên què là tại ai? Là do chú ban tặng cho cháu đấy!”
“Đúng, là tôi đã cho người đánh gãy chân của cậu, nhưng hiện giờ cậu chính là một thằng què, có gì sai à?”
“Chú Hình, chú… Xét về năng lực, đúng là cháu thua kém hơn Tiêu Cận Ngôn một chút, nhưng rõ ràng anh ta đã không muốn nghe theo sự sắp xếp của chú, tại sao chú không chịu nhường một bước chứ?”
Ông cụ Hình thẳng thừng từ chối: “Rõ ràng là có ứng viên hoàn hảo nhất, tại sao tôi phải chọn một sản phẩm bị lỗi?”
Quách Khánh An liếc nhìn ông cụ Hình thật sâu và quay người bỏ đi.
Ông cụ Hình hét lên ở phía sau: “Cậu tỏ thái độ gì vậy? Cậu đi đâu, quay lại đây cho tôi!”
Lần này, anh ta sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Chú Hình, tôi đã cho ông một cơ hội.
Nếu ông không chịu thì tìm một người khác nghĩ cách đi.
…
Từ căn biệt thự đi ra là một đoạn đường quốc lộ ven bờ biển.
Trong màn đêm tĩnh mịch, con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có một chiếc Lexus màu đen đang chạy rất đều đều.
Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Tô Cẩm Tinh nghiêng đầu nhìn anh, sau đó vội quay mặt đi, cúi đầu nhìn xuống những bông hoa trên váy mà không nói một lời.
Cuối cùng, anh đành phải phá vỡ sự im lặng trước, đưa khăn giấy cho cô rồi nói: “Lau mặt đi, mắt đỏ như con thỏ rồi.”
Tô Cẩm Tinh nhận lấy, nhưng thay vì lau nước mắt thì cô lại quấn quanh đầu ngón tay, trong lòng rối bời: “Những lời anh vừa nói trước mặt ông cụ Hình kia có phải là thật không?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn thẳng về phía trước, lương tâm cắn rứt: “Em hy vọng đó là sự thật sao?”
“…”
“Người em yêu và người em hận là một, em có chấp nhận được kết cục như thế không?”
“… Tôi không biết.”
Anh cười: “Thực ra anh cũng đã rất hạnh phúc rồi. Ban nãy khi anh nắm tay em, ít nhất em đã không lập tức hất tay anh ra.”
“Chúng ta chỉ đang diễn kịch mà thôi.”
“Đó là trước mặt ông nội, trước mặt các con, còn trước mặt chú Hình thì em cũng không bỏ tay anh ra đấy thôi.”
“…”
“Anh biết, em đã tin anh là Tiên sinh.”
Cuối cùng khi nói đến đây, Tô Cẩm Tinh thật sự rất muốn có một câu trả lời, cô quay đầu lại, nhìn anh rất nghiêm túc: “Vậy, anh có phải là thật không?”
“Nếu anh là thật thì sao? Liệu em có tha thứ cho kẻ khốn nạn trước đây của anh và không bao giờ rời bỏ anh nữa không?”
“Anh trả lời tôi trước đi.”
“Không phải.”
“… Cái gì?”
“Anh không phải.” Gương mặt của Tiêu Cận Ngôn vẫn lạnh lùng và giọng điệu vẫn điềm đạm như cũ: “Con người của chú Hình có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình. Hôm nay em ép hỏi ông ta như thế, anh sợ ông ta sẽ gây bất lợi đối với em.”
“… Sau đó thì sao?”
“Anh đã lừa ông ta để chuyển mũi nhọn lên người anh, cho dù là giả thì ông ta cũng tưởng rằng anh đã nhớ lại. Tóm lại cứ qua cửa này trước đã, nếu không anh sợ rằng đêm nay chúng ta sẽ không thể ra khỏi căn biệt thự kia.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy trái tim mình như rơi xuống làn nước biển sâu thẳm lạnh lẽo.
“Mấy ngày nay em cứ ở nhà cũ đi. Anh sẽ bố trí an ninh nghiêm ngặt nhất để bảo vệ an toàn cho em và các con. Việc còn lại cứ để anh xử lý.”
Cô sụt sịt, không nói gì cả.
“Anh không phải là Tiên sinh nên em thất vọng lắm phải không?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không thất vọng, tôi rất vui. Nếu anh thực sự là Tiên sinh thì tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào.”
“…”
“Cũng may là anh không phải.” Cô lau nước mắt trên mặt và nói: “Đúng rồi, anh nói ông cụ Hình đã giao toàn bộ sản nghiệp cho anh à?”
Anh ừ rồi nhắm mắt lại, có vẻ rất đau lòng: “Bốn năm qua đều do anh quản lý.”
“Nhưng ông ta muốn dẫn Tiên sinh đi cũng là vì muốn anh ấy trở thành người thừa kế của ông ta.”
“Ừ, em đã từng nói với anh rồi.”
“Nhưng ông cụ Hình không đến mức phải cần đến hai người thừa kế đó chứ?”
“Vậy thì sao?”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu: “Vậy, anh thực sự không phải là Tiên sinh, đúng không?”
“… Không phải.”
“Vậy mọi chuyện quá trùng hợp rồi chăng? Vừa rồi tôi cũng nghĩ là anh chỉ giả bộ mà thôi, anh thực sự không phải là Tiên sinh, cũng chưa từng đi đến núi Vân Đài nhưng anh lại biết được cảnh tượng mặt trời mọc trên đỉnh núi. Anh cũng chưa từng nhìn thấy cây hoa hải đường nhưng lại biết có một loại cây vốn không thể mọc được ở một nơi như thành phố H này. Đúng rồi, anh còn nói anh biết đường đến chỗ cây hoa hải đường đó, đều là lừa ông cụ Hình thôi đúng không?”
“Không.” Anh nói: “Anh biết, chẳng những biết mà vài ngày trước anh đã đến đó rồi.”