Cô không muốn nhắc đến tiên sinh.
Nói cách khác, cô không muốn mình nhắc đến tiên sinh.
Tiêu Cận Ngôn gật đầu nghe lời: “Được.”
Hình như Tô Cẩm Tinh cũng cảm thấy hơi lúng túng, nên chỉ về phía tiền sảnh: “Tôi đi tìm Hiểu Hiểu.”
“Được.”
Không đợi anh nói xong chữ “được”, Tô Cẩm Tinh đã nhanh chóng rời khỏi đây.
“Quả thật cô ấy không quen mang giày cao gót cho lắm…”
Giọng nói này…
Tiêu Cận Ngôn bỗng quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể tới đây chứ? Chú Hình bảo tôi tới tặng một phần quà để mừng thọ Ông cụ Tiêu.” Quách Khánh An vẫn chống nạng, khóe miệng nở nụ cười gian nịnh, ánh mắt khóa chặt trên cổ anh: “Vết… vết thương này cũng không nhẹ đâu, vết dao vốn đã sâu rồi, cô Tô lại cắn vào đây nữa, càng làm vết thương nặng thêm.”
Anh cũng không biết tại sao, rõ ràng anh và Quách Khánh An không có quan hệ gì, nhưng bản năng anh luôn cực kỳ căm ghét người này.
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày nói: “Chuyện này không phiền tổng giám đốc Quách phải phí tâm.”
Quách Khánh An cũng không giận, ngược lại còn cười lớn hơn: “Anh đừng giận, tôi chỉ tới đây nhắc anh một câu, chủ tịch Tiêu làm anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay còn được người đẹp “hôn môi”, không biết chú Hình đã biết hay chưa?”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn trở nên sắc bén: “Sao thế, tổng giám đốc Quách định quay về cáo trạng với chú Hình à?”
“Tôi đâu có nhàm chán như thế.”
Rõ ràng Tiêu Cận Ngôn không tin: “Nhàm chán ư? Nếu tôi đánh mất lòng tin của chú Hình thì người có thể tin tưởng bên cạnh chú ấy chỉ có anh thôi. Tổng giám đốc Quách đi theo chú Hình nhiều năm như vậy, tôi không tin anh không có suy nghĩ gì cả.”
“Ha ha ha, Tiêu Cận Ngôn, quả nhiên anh còn đáng yêu như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn không thể nhẫn nhịn được nữa: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai phá hỏng, nên tốt nhất là tổng giám đốc Quách hãy thu hồi tâm tư của mình lại. Còn vết thương của tôi… tôi nghĩ chú Hình đã nói với anh rồi đúng không? Nếu chú ấy lên tiếng, muốn chuyển hết sản nghiệp kia của tôi cho anh, chắc chắn tôi sẽ không chậm trễ một giây nào.”
“Haizzz.” Quách Khánh An thở dài: “Anh đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy, mặc dù tôi rất muốn kế thừa sản nghiệp của chú Hình, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi và anh phải đánh nhau đến mức vỡ đầu chảy máu, chúng ta vẫn có thể hai bên cùng thắng mà, đúng không?”
“Tôi không rảnh nói chuyện hai bên cùng thắng với anh. Tiền sảnh vẫn còn rất nhiều khách cần phải tiếp đãi, nên tôi đi trước, tổng giám đốc Quách cứ tự nhiên…”
“Khoan đã.” Quách Khánh An gọi anh lại, rồi chống nạng khó khăn đuổi theo mấy bước tới bên cạnh anh, nói nhỏ: “Anh vẫn còn nhớ lần trước tôi đã nói những gì với anh chứ? Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch, tôi có thể khiến Tô Cẩm Tinh hồi tâm chuyển ý.”
Tiêu Cận Ngôn hừ lạnh: “E rằng tổng giám đốc Quách không phải bị thương ở chân, mà là ở đầu. Chỉ dựa vào anh ư?”
“Haizzz, không hổ là người thừa kế mà chú Hình đã đích thân lựa chọn, ngay cả lời nói cũng giống nhau.”
“Tôi không có thời gian để tán gẫu với anh.”
“Được được được, anh đừng nóng, chúng ta bàn chuyện chính đi.” Quách Khánh An giơ hai tay lên đầu hàng, rồi chuyển đề tài nói: “Chẳng phải anh rất muốn biết tiên sinh là ai à? Để bày tỏ thành ý hợp tác của tôi, tôi có thể nói cho anh biết.”
“Anh nói đi.”
“Không biết cô Tô đã nói với anh về chuyện anh rất giống tiên sinh hay chưa?”
“Vậy thì sao?”
“Bởi vì tiên sinh… chính là người anh sinh đôi của anh.”
Tiêu Cận Ngôn bỗng cười khẩy: “Xem ra anh thật sự bị thương ở đầu rồi, tôi là con một của nhà họ Tiêu, toàn bộ người ở thành phố H đều biết điều này.”
“Cũng không hẳn.” Quách Khánh An nói: “Có lẽ anh vẫn còn một anh trai sinh đôi nữa, nhưng vừa chào đời đã bị chết yểu.”
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn nhất thời cảnh giác: “Anh đã biết được bao nhiêu? Là ai đã nói cho anh biết?”
Anh không hề biết chuyện này, mà lần trước đã vô tình nghe ông nội nhắc đến.
Theo lý mà nói, ngoài bố mẹ đã mất ra thì cũng chỉ có ông nội, bác Lâm và mấy người giúp việc lớn tuổi ở trong nhà mới biết được chuyện này.
Tại sao Quách Khánh An lại biết chứ?
“Bởi vì… chính anh ta đã nói cho tôi biết.”
Tiêu Cận Ngôn cả kinh.
Ý câu này là… anh trai vẫn chưa chết ư?
“Đúng vậy, anh ta vẫn chưa chết, hơn nữa anh ta chính là tiên sinh.” Quách Khánh An thấy vẻ mặt đang dần suy sụp của Tiêu Cận Ngôn thì càng cười tùy ý hơn: “Tô Cẩm Tinh vừa rời xa anh, anh ta đã thừa lúc vắng mà vào, giúp đỡ Tô Cẩm Tinh. Người ta thường nói phụ nữ đều yêu anh hùng, tất nhiên cô Tô cũng không ngoại lệ, nhưng cô ấy vẫn có nguyên tắc, anh biết yêu cầu duy nhất mà cô ấy đối với tiên sinh là gì không?”
“…”
“Đó là… chỉ cần anh ta không phải là anh.”
“…”
“Chủ tịch Tiêu đã hiểu rõ hàm ý này chưa? Tiên sinh có thể là Trương Tam, Lý Tứ, chỉ cần không phải là anh thì cô ấy đều tình nguyện ở bên anh ta.”
Tiêu Cận Ngôn như bị sét đánh.
Quách Khánh An cười ha hả: “Anh đang rất khó chịu, đau lòng đúng không? Một khi phụ nữ đã thay lòng đổi dạ thì ba bò chín trâu cũng không thể kéo lại. Chủ tịch Tiêu từng tổn thương cô ấy như vậy, sao cô ấy có thể quay về với anh cơ chứ? E rằng hôm nay chỉ là diễn kịch, để ông nội anh đã lớn tuổi có thể vui vẻ hơn một tý. Có lẽ trong lòng chủ tịch Tiêu biết rõ cô ấy thật lòng với anh đến cỡ nào.”
Hầu kết của Tiêu Cận Ngôn chuyển động, bỗng nhếch miệng, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Quách Khánh An: “Hôm nay thật thú vị, ai cũng muốn lấy thứ gì đó từ chỗ của tôi. Vương Hữu Tài muốn đá thô bảo thạch, còn tổng giám đốc Quách thì càng có khẩu vị hơn, dứt khoát muốn nuốt toàn bộ gia sản mà chú Hình đã cho tôi.”
Quách Khánh An không hề để tâm, mà vẫn cười nói: “Vương Hữu Tài không thành công là bởi vì cô Tô nhanh trí, nói tới thì cô ấy thật sự rất giỏi, thảo nào lại khiến chủ tịch Tiêu nhiều năm nhung nhớ như vậy.”
“Anh bớt nảy sinh ý đồ với Tiểu Tinh Tinh đi, muốn gì thì cứ nhắm vào tôi đây này.”
“Anh đừng kích động, tôi không có hứng thú với cô Tô, mà tôi chỉ cảm thấy chú Hình nói rất đúng, phụ nữ chỉ là hòn đá ngáng chân trên sự nghiệp của đàn ông. Cho dù cô ấy xinh đẹp thông minh đến cỡ nào, cũng không thể vứt bỏ nhiều thứ giống như anh được. Hơn nữa tôi càng biết, anh hoàn toàn không cần những thứ mà chú Hình đã giao cho anh. Sở dĩ anh nhận lấy nó chỉ để báo đáp ân tình của chú Hình mà thôi.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, chú Hình đã cứu tôi hai lần, chú ấy có ơn với tôi, nên tôi không thể để cho tâm huyết nửa đời của chú ấy bị phá hủy được. Nếu không ai có thể gánh vác trách nhiệm lớn, vậy thì tôi sẽ đích thân giải quyết giúp chú ấy.”
“Vậy nếu tôi nói cho anh biết, trận tai nạn khiến anh hôn mê mấy tháng kia là do chú Hình phái người gây ra thì sao?”
“… Anh nói cái gì?”
“Người lái xe chính là tôi.” Quách Khánh An cười ha hả nói: “Anh có bất ngờ, ngạc nhiên hay không?”
Cả người Tiêu Cận Ngôn nhất thời trở nên lạnh lẽo: “… Chú Hình không có lý do nào để làm như thế.”
“Tất nhiên là ông ta có lý do, nếu anh không tin thì có thể hỏi thẳng ông ta.”
“…”
Quách Khánh An nở nụ cười đã dự liệu từ trước: “Đợi anh nhận được đáp án thì sẽ biết tôi có nói thật hay không. Còn nữa, tôi còn có một át chủ bài chắc chắn có thể khiến Tô Cẩm Tinh quay trở về vòng tay của anh lần nữa. Chủ tịch Tiêu, anh có thể đi tìm chú Hình để hỏi rõ vấn đề này trước, rồi hẵng quyết định có nên đổi sản nghiệp của chú Hình để lấy át chủ bài trong tay tôi hay không… Tôi đợi điện thoại của anh.”