Lời nói của đứa trẻ khiến cả hai người đều ngạc nhiên.
Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh, chỉ thấy cô đang nhăn mặt, khẽ nhíu mày, mở miệng như muốn giải thích điều gì đó, nhưng thật lâu sau, cô vẫn không nói lời nào.
“Tiểu Tinh Tinh, em…”
“Thế nào?”
Tiêu Cận Ngôn có chút hưng phấn mà liếm liếm môi: “Em nói với đứa nhỏ, bố của con bé… là anh sao?”
Tô Cẩm Tinh không biết phải giải thích thế nào: “Không phải như những gì anh nghĩ…”
Đôi mắt anh chợt sáng lên, như toát lên ngọn lửa nhảy nhót.
Là vì muốn để tâm đến cảm nhận của Tiểu Thần sao?
Sợ cô bé cảm thấy mình và anh chị không phải cùng một bố thì trong lòng sẽ cảm thấy mất mát.
Hay là sợ Tiểu Dương và Viên Nguyệt không thân thiết với cô em gái này nên cố ý nói tên của mình?
Anh cúi đầu, khẽ thở dài: “Bất kể như thế nào, anh đều nguyện ý.”
Tô Cẩm Tinh nghẹn họng. Đó là một câu chuyện dài và cô cũng không muốn gây thêm rắc rối cho tiên sinh. Nếu Tiêu Cận Ngôn đã biết anh còn có một người anh trai trên thế gian này thì chắc chắn sẽ tìm ra anh ấy.
Nếu tiên sinh đã lựa chọn rời bỏ cô, tiếp tục trở lại cuộc sống bí mật trong đêm tối, hơn nữa anh có thể nhận lại bố mẹ và em trai song sinh của mình bất cứ lúc nào trong suốt bao nhiêu năm qua, nhưng anh không làm vậy.
Anh từng nói, anh rất cô đơn.
Nhưng anh cũng từng nói, anh không cần gì cả, chỉ cần… cô.
Nhưng bây giờ…
Tô Cẩm Tinh thoáng cười khổ, tiên sinh cũng không cần cô nữa rồi.
Một khi đã như vậy, cô cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh, sẽ giúp anh bảo vệ bí mật này.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi chỉ nói vậy vì đứa trẻ…”
“Anh biết, Tiểu Tinh Tinh, anh biết.” Tiêu Cận Ngôn hạnh phúc đến mức không để tâm đến vết thương trên cổ. Anh từ từ đưa tay về phía Tiểu Thần, mở tay ra trước mặt cô bé: “Tiểu Thần, bố đây."
Tiểu Thần cũng bối rối rồi, đối mặt với việc Tiêu Cận Ngôn tỏ ra thân thiện, cô bé có chút do dự, xoay người kéo áo Tô Cẩm Tinh: “Mẹ, chú ấy thật sự tên là Tiêu Cận Ngôn sao?”
“… Ừ.”
Tiêu Cận Ngôn cười nói: “Không tin thì con có thể hỏi anh trai và chị gái. Còn có thể có rất nhiều biện pháp kiểm chứng. Ví dụ, con có thể tìm kiếm tên của bố trên mạng, chắc là sẽ có ảnh của bố.”
Tiểu Thần vẫn bán tín bán nghi: “Nhưng mà…”
“Con còn đang lo lắng cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn lấy điện thoại di động từ trong túi ra tìm kiếm tên mình. Đầu tiên là tin tức về anh được đăng trên một tạp chí tài chính, trên trang bìa lớn đúng là ảnh của anh.
Tiêu Cận Ngôn đưa điện thoại cho Tiểu Thần: “Con xem.”
Tiểu Thần cầm lấy điện thoại xem kỹ, vẫn lắc đầu: “Không đúng… Con biết viết tên của bố con mà, không giống chú.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Vậy chắc là chữ thứ ba, con viết cho bố xem.”
Nói xong, anh chuyển điện thoại sang chế độ viết tay.
Tiểu Thần duỗi những ngón tay ngắn ngủi của mình ra và viết ba chữ lên màn hình từng nét từng nét: “Chú xem, chữ cuối cùng được viết như thế này, không giống như chú.”
Tiêu Cận Ngôn nhìn thoáng qua rồi giải thích: “Ai đã dạy con viết tên của bố? Mẹ à?”
“Dạ, mẹ dạy.”
“Vậy thì đúng rồi. Chữ “Ngôn” của bố rất khó viết, nó vẫn còn hơi khó đối với con, cho nên mẹ mới dạy cho con chữ đơn giản hơn một chút, nhưng cách phát âm lại giống hệt nhau.”
Tiểu Thần quay đầu lại hỏi Tô Cẩm Tinh, ánh mắt tràn đầy hy vọng và mong ngóng: “… Mẹ, thật sao? Chú ấy thực sự là bố của con sao? Thật ra con và anh trai chị gái có cùng một người bố sao?”
Tô Cẩm Tinh không thốt nên lời trước đôi mắt ngây thơ của con gái.
Tiêu Cận Ngôn khẽ khàng xoa mái tóc của cô bé: “Mẹ cũng là đau lòng cho con thôi. Chờ con lớn hơn một chút, mẹ sẽ dạy con cách viết chữ “Ngôn” phức tạp đó. Nếu con vẫn không tin, con có thể lên mạng tìm kiếm ba chữ “Tiêu Cận Ngôn” để xem có tin tức gì không?”
Tiểu Thần nhìn vào ánh mắt anh, như thể đã quyết tâm đánh cược, gật đầu một cái thật mạnh.
Ngón tay út tiếp tục viết “Tiêu Cận Ngôn” trên màn hình điện thoại di động, sau đó nhấn tìm kiếm.
Tuy nhiên, hoàn toàn không có thông tin về cái tên này trên Internet.
Cái duy nhất vẫn là hệ thống tự động nhắc nhở: [Có phải bạn muốn tìm “Tiêu Cận Ngôn” không?]
Tên này, không có kết quả tìm kiếm nào.
“Con xem, có phải hoàn toàn không có người này hay không?”
Lúc đầu Tiểu Thần vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng tìm kiếm tên này trên mạng thì không thể nào là giả được!
Cô bé bụm miệng, cảm thấy có chút khó chịu, cúi đầu móc ngón tay: “Vậy tại sao mẹ lại phải gạt con chứ, rõ ràng là con và anh chị là cùng bố mà…”
Nếu đã như vậy rồi, Tô Cẩm Tinh cũng không muốn nhắc lại quá khứ.
Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của con gái vào lòng: “Là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con.”
“Mẹ…”
“Ừ, mẹ ở đây, đừng khóc.”
“Mẹ, có phải mẹ cãi nhau với bố không?” Tiểu Thần khóc nức nở không ngừng được, nằm ở trên vai mẹ ôm cổ mẹ: “Anh trai và chị gái của con đều được sinh ra khi mẹ và bố rất yêu nhau. Chỉ có con là được sinh ra khi bố mẹ cãi nhau, mẹ giận bố nên mới không nói cho con biết đúng không?"
Tô Cẩm Tinh thở dài.
Đứa trẻ này rõ ràng mới ba tuổi, thế mà suy nghĩ đã phức tạp như thế này, vẫn khiến cô cảm thấy có chút xót xa.
“Là lỗi của mẹ.”
“Mẹ không hề có lỗi, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới này!” Tiểu Thần rốt cuộc không nhịn được, lớn tiếng bật khóc hu hu: “Con có bố rồi, cuối cùng con cũng có bố rồi hu hu hu."
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến người ta phải tan nát cõi lòng, Tiêu Cận Ngôn đã mở rộng vòng tay và ôm hai mẹ con vào lòng.
“Bố.”
“Hửm?”
“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, được không?”
“Được, bố hứa với con rằng sau này bố sẽ nghe lời mẹ con, sẽ không bao giờ cãi nhau nữa. Gia đình chúng ta sẽ bên nhau, được không?”
Tiểu Thần gật đầu thật mạnh, nhưng nước mắt không thể ngừng được nữa, cái miệng nhỏ nhắn há to mà khóc.
Tiêu Cận Ngôn bế Tiểu Thần lên, trong khi Tô Cẩm Tinh lấy tay áo lau nước mắt và nước mũi cho con gái, có chút lo lắng: “Tiểu Thần, tay của bố con bị thương, có ôm con được không?”
“Không sao, anh không sao.” Tiêu Cận Ngôn dịu dàng nói: “Đứa nhỏ vừa nhận anh, anh ôm nó một lúc.”
“Nhưng tay của anh…”
“Không sao, đứa nhỏ không nặng bao nhiêu.”
“… Cảm ơn.”
Tiêu Cận Ngôn vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng Tiểu Thần để dỗ dành cô bé, vừa quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh: “Cảm ơn cái gì?”
Tô Cẩm Tinh cắn môi: “Anh biết tôi đang cảm ơn vì điều gì.”
Tất nhiên là anh biết.
“Là anh nên cảm ơn em mới đúng. Cảm ơn em đã nói cho Tiểu Thần biết tên của bố nó là Tiêu Cận Ngôn.”
“…”
“Tuy rằng sai chữ, nhưng không thành vấn đề, chữ đó thực sự rất khó viết.”
“Tiêu Cận Ngôn, anh giải thích chuyện này như thế nào với ông nội?”
Tiêu Cận Ngôn không hề lo lắng gì cả: “Chỉ cần nói Tiểu Thần là con của chúng ta, ông ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Chúng ta đã đóng kịch trước mặt ông ấy, chuyện này lại còn muốn…”
Một chữ “lừa”, vẫn không nói ra được.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Thiện ý, không sao đâu.”