Tô Cẩm Tinh ôm chặt Tiểu Thần, gần như nhắm mắt lại, cho đến khi cô cảm thấy gió xung quanh mình càng lúc càng lạnh và con đường dường như ngày càng khó đi.
“Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”
“Trên đỉnh núi Vân Đài, chỉ có nơi này không có camera.”
Giọng nói của anh bị bóp nghẹt trong mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra một chút, lơ lửng trong không trung. Khi đó Tô Cẩm Tinh không nghe rõ lắm, nhưng cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc. Cuối cùng, chiếc mô tô trực tiếp lái trên con đường ngoằn ngoèo, đường núi quanh co dốc ngược khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ.
“Anh… Anh lái xe máy không thành thạo, hay là chậm thôi, chậm một chút…”
Không biết là mũ bảo hiểm quá dày hay gió quá mạnh, Tiêu Cận Ngôn dường như không nghe thấy, tốc độ vẫn tăng như muốn xé nát bầu không khí.
Cũng may, thời tiết hôm nay không tệ, Tô Cẩm Tinh thực sự rất sợ con đường ngoằn ngoèo khó đi như lúc trời mưa lần trước… Cô thật sự rất sợ xảy ra tai nạn.
Đến đỉnh núi, Tiêu Cận Ngôn dừng lại.
Tô Cẩm Tinh ôm Tiểu Thần nhảy xuống, mặt trời trên đỉnh núi rất chói, vốn dĩ muốn ôm con trốn dưới bóng cây đa lớn, nào ngờ Tiểu Thần đã thoát ra khỏi vòng tay của cô và bước thẳng đến trước mặt Tiêu Cận Ngôn, nghiêng đầu nhìn anh.
Tiêu Cận Ngôn cởi mũ bảo hiểm treo lên xe, anh cũng nhìn thấy cô gái nhỏ này có chiều cao tương đương cây cà rốt.
Không giống như Viên Nguyệt, Viên Nguyệt đáng yêu và ngọt ngào, cô gái nhỏ này có một đôi mắt hồ ly mảnh mai và chiếc cằm nhọn, xinh thì có xinh, nhưng lại giống một tiểu hồ ly ranh mãnh hơn.
“Cháu là Tiểu Thần à?”
Tiểu Thần không trả lời, ngược lại là nhìn kỹ mặt của anh, có chút thất vọng: “Không phải.”
“Cái gì không phải?”
“Chú không phải là bố của cháu.”
Tiêu Cận Ngôn ngước mắt lên nhìn Tô Cẩm Tinh, dùng ánh mắt hỏi cô rằng liệu cô đã nói với Tiểu Thần về thân thế của con bé chưa.
Tô Cẩm Tinh hiểu ý anh, bước đến nắm tay cô con gái nhỏ: “Chú ấy là bố của anh trai và chị gái con.”
Tiểu Thần quay đầu nhìn cô: “Mẹ, con không phải cùng cha khác mẹ với anh chị sao?”
Tô Cẩm Tinh không biết làm thế nào để giải thích vấn đề này cho cô bé nữa.
Tiêu Cận Ngôn nói: “Nếu cháu muốn, cũng có thể gọi chú là bố.”
“Như vậy sẽ không được, bố là bố, chú không phải là bố của cháu, cháu sẽ không gọi đâu.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày: “Đứa nhỏ này tính tình không tốt.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng bảo vệ con gái: “Con bé bị bệnh, trước đây không phải như thế này.”
Tiêu Cận Ngôn cũng không muốn tính toán với con nít, anh thu hồi ánh mắt, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết thương trên cổ, sau khi cởi ra vẫn còn một chút vết máu, phần lớn đã thành vảy.
Tô Cẩm Tinh cũng thấy vậy, hỏi: “Có đau không?”
“Không đau, so với bị thương ở cánh tay thì có hơi ngứa.”
“Sao hôm nay anh… lại đến đây? Anh đi theo tôi à?”
Tiêu Cận Ngôn không phủ nhận: “Anh nghĩ rằng bác sĩ Trần có vấn đề.”
“Bác sĩ Trần? Anh ấy bị làm sao?”
“Anh không biết, chỉ là cảm thấy thôi.”
Tiêu Cận Ngôn không vừa lòng: “Anh ta rất giống tiên sinh sao?”
Ánh mắt Tô Cẩm Tinh có chút né tránh: “Hôm nay tôi ăn cơm với anh ấy là vì bệnh của Tiểu Thần. Anh biết đấy, anh ấy là chuyên gia về bệnh gan, không liên quan gì đến tiên sinh.”
“Nếu đã như vậy, tại sao em không nhìn vào mắt anh?”
Tô Cẩm Tinh có chút tức giận, ngước mắt lên: “Như vậy được rồi chứ? Tôi có cần nói lại những gì vừa nói không?”
“… Anh không có ý đó.”
“Vậy thì anh có ý gì?” Tô Cẩm Tinh nói: “Anh không phải lúc nào cũng coi tiên sinh là kẻ thù sao? Chúng ta không phải vì ông nội Tiêu sao… Giữa tôi và anh, giữa tôi và tiên sinh, không giống nhau.”
“Anh biết, anh không xứng so sánh với tiên sinh.”
Tô Cẩm Tinh quay đầu lại và nói: “Tôi không muốn giải thích bất cứ điều gì về chuyện này. Đây là lần thứ hai anh cứu tôi, tôi vẫn cảm ơn anh. Nhưng vết thương trên cổ anh hơi nguy hiểm. Hôm nay tôi nghe hai tên côn đồ kia nói, tổng giám đốc Vương vì tức giận cho nên mới cố ý đến gần tôi, là muốn dụ người đội mũ bảo hiểm ra ngoài. Lúc trước anh bị thương ở tay nên có thể che đi, sắp tới là đại thọ ông nội rồi, sao anh có thể băng vết thương trên cổ được? Đến lúc đó toàn bộ thành phố H sẽ biết cổ anh bị thương, tổng giám đốc Vương cũng sẽ biết.”
Tiêu Cận Ngôn hừ lạnh: “Biết thì biết, chỉ dựa vào Vương Hữu Tài kia, anh còn chưa đến nỗi sợ ông ta.”
“…” Nói cũng phải.
Nhưng Tiêu Cận Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi mang theo nụ cười nghỉ vấn: “Cẩm Tinh, em sợ sao?”
“Tôi cũng không sợ.”
“Thế nếu lần sau ông ta lấy đứa nhỏ ra đe dọa em? Nếu ông ta bắt Tiểu Dương, Viên Nguyệt hoặc Tiểu Thần, em có thỏa hiệp ở lại với ông ta một đêm không?”
Tô Cẩm Tinh sửng sốt.
Nếu lấy đứa nhỏ ra đe dọa cô thì, cô sẽ…
“Hiểu chưa? Đây là lý do tại sao anh không thể để lộ danh tính của mình. Một khi họ biết rằng bắt được em có thể uy hiếp anh, như thế sẽ có vô số người núp trong bóng tối nhắm vào em, và họ có thể gây bất lợi cho em bất cứ lúc nào.”
Tô Cẩm Tinh cúi đầu thở dài: “Nhưng cuối tuần là tiệc sinh nhật của ông nội. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Vết thương trên cổ của anh tuy không quá sâu, nhưng mấy ngày nữa cũng không thể biến mất mà?”
Tiêu Cận Ngôn vặn gương phản chiếu trên chiếc xe máy của mình và kiểm tra vết thương trên cổ.
Vết thương chỉ ở vị trí nhô ra của yết hầu, không sâu hay quá dài, nhìn khoảng 4, 5 cm nhưng vẫn còn rất nhiều máu, vết thương ở vị trí yết hầu, chứng tỏ không thể che giấu được.
“Chú, băng bó cho chú.”
Tiểu Thần nãy giờ không nói gì cả, lấy ra một chiếc băng cá nhân từ túi của mình và đưa cho anh: “Dán nó lên trước đi.”
Tiêu Cận Ngôn hơi kinh ngạc: “Cháu còn mang theo cái này à?”
Tiểu Thần cười ranh mãnh: “Đây là thứ mà cháu dự định ban đầu sẽ tặng cho bố cháu.”
“Tại sao cháu lại cho bố một chiếc băng cá nhân?”
“Cháu đoán, bố thậm chí còn không có một bức ảnh nào. Có lẽ ông ấy không muốn chụp ảnh vì ông ấy có vết thương trên mặt, vì vậy cháu đã lấy theo băng cá nhân.”
Trong suy nghĩ của bọn trẻ luôn tồn tại một loại ấm áp ngây thơ như thế.
Tiêu Cận Ngôn không trả lời, cười hỏi cô bé: “Nếu cháu định đưa nó cho bố, tại sao lại cho chú?”
“Bởi vì chú là một người tốt.”
“Làm sao cháu biết chú là người tốt?”
“Cháu thấy mà!” Tiểu Thần nheo mắt cười: “Ai thích mẹ đều là người tốt.”
Tiêu Cận Ngôn không khỏi cười nhẹ: “Đúng vậy, có lý.”
“Vậy thì chú mau dán đi!”
“Được.”
Tiêu Cận Ngôn cầm băng y tế, đối mặt với gương, băng bó vết thương.
Tô Cẩm Tinh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cảm thấy có chút không nói nên lời, nhẹ nhàng nựng mặt con gái: “Con mới bao nhiêu tuổi hả, đừng nói lung tung.”
“Con không nói nhảm, chú này rất thích mẹ, không giống như chú Trần chúng ta vừa gặp.”
Tô Cẩm Tinh nghe cô bé bày tỏ những quan sát và kết luận của mình, cô quan tâm hỏi: “Không phải vừa rồi nói con nói chú ấy đừng có ý đồ với mẹ sao? Tại sao bây giờ con lại nghĩ rằng chú ấy không thích mẹ?”