Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 312: Rốt cuộc anh ta có yêu Cẩm Tinh không?



Tiên sinh…Còn sống sao?

Tin tức này không khác gì một quả bom nặng trịch phá nát toàn bộ lý trí và sự lạnh lùng của anh thành từng mảnh nhỏ.

Anh thừa nhận rằng anh không phải ngay thẳng gì.

Anh đúng là nghĩ tiên sinh đã chết, mà anh có hướng đi hơi giống với tiên sinh, như vậy anh có thể từ từ để bản thân tới gần anh ta, cho tới tận khi biến thành anh ta, đây là cơ hội duy nhất mà anh có thể giữ lại Cẩm Tinh.

Nhưng bây giờ Quách Khánh An lại nói tiên sinh còn sống?

“Anh ta, nếu như anh ta còn sống, tại sao không xuất hiện, còn nói dối là bản thân mình đã chết?”

Ánh mắt của Quách Khánh An hiện lên vẻ hứng thú, còn có chút dò xét: “Chủ tịch Tiêu, anh…thật sự không nhớ gì sao?”

Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Tôi nên nhớ cái gì à?”

“Thật hay giả đấy?” Quách Khánh An cảm thấy buồn cười, khẽ cười một tiếng: “Thôi được, anh chỉ cần biết anh ta bất cứ lúc nào đều có thể trở về, chỉ vậy thôi.”
Tiêu Cận Ngôn siết chặt nắm đấm, dùng sức tới mức hơi run lên.

Quách Khánh An nhìn thấy vậy, cười ha ha nhắc nhở anh: “Kinh hãi à? Kinh hãi cũng đừng dùng sức quá, vết thương trên tay mới có mấy ngày thôi, một lúc nữa đừng để miệng vết thương chảy máu lại, lại không giải thích được với chú Hình.”

Tiêu Cận Ngôn nghe như vậy, tay đang siết cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Quách Khánh An nhìn thấy phản ứng của anh, ý cười trên mặt càng lớn hơn: “Đúng là mỗi lần chỉ cần liên quan đến Tô Cẩm Tinh, anh sẽ biến thành chó ngoan biết nghe lời nhỉ.”

Ánh mắt Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng, trong chốc lát gương ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm anh ta: “Anh có biết bây giờ tiên sinh đang ở đâu không?”

“Đương nhiên rồi, khuôn mặt này của anh…sao lại như muốn tìm người gϊếŧ anh ta thế, muốn anh ta hoàn toàn biến mất, chiếm lại địa vị về cho mình à?”
“Tôi không bỉ ổi như anh được, tôi chỉ hỏi anh một câu là tại sao tiên sinh lại giả chết lừa Cẩm Tinh? Anh ta rốt cuộc có yêu Cẩm Tinh không?”

Quách Khánh An nhún vai: “Yêu hay không yêu, sợ là chỉ có bản thân anh ta mới biết được, chờ anh tìm được anh ta thì tự mình hỏi đi.”

“Được.” Tiêu Cận Ngôn không do dự mà gật đầu: “Tôi đồng ý, sau khi chú Hình mất, sản nghiệp của ông cụ, tôi không động đến một phần, tất cả đều cho anh.”

“Nói miệng không có bằng chứng.”

“Thế anh muốn như nào?”

“Lập chứng từ đi, hôm nay không phải là thời cơ tốt, chú Hình vẫn còn đợi tôi ở bên ngoài, không thể chậm trễ được, đợi tôi tính toán xong thỏa thuận sẽ liên lạc với anh sau.”

Cách đó không xa, cửa chính phịch một tiếng bị đẩy ra.

Mấy người hầu trong nhà chạy lại kéo Tiêu Cận Ngôn ra bên ngoài: “Chủ tịch Tiêu, đừng có nán lại trong này nữa, ông chủ lo lắng đến sắp chết rồi!”
Nói xong thì liền kéo tay phải của Tiêu Cận Ngôn.

Anh rất nhanh đã nắm thành quyền, nghiêng mình tránh được tay của người hầu, bình tĩnh giải thích: “Không có việc gì rồi, đã xử lý xong rồi, các người đưa chú Hình vào đây đi.”

Người hầu ngẩn người: “Xử lý xong rồi ư? Chủ tịch Tiêu, ngài còn có thể sửa khí đốt sao?”

Quách Khánh An lặng lẽ nhìn ở một bên, ha ha cười lớn: “Cậu quên rồi sao, ông cụ ngày nào chẳng nói Chủ tịch Tiêu của chúng ta cái gì cũng có thể xử lý hoàn hảo, sửa khí đốt đối với anh ta mà nói không phải là một bữa sáng thôi à?”

Người hầu cũng không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu, còn giơ ngón tay cái lên với Tiêu Cận Ngôn: “Ông chủ đúng là nói như vậy, Chủ tịch Tiêu đúng là cái gì cũng đều có thể làm tốt nhất.”

Sau khi nghe lời khen của người hầu, Tiêu Cận Ngôn cau mày, nhanh chóng phất phất tay: “Đi đi, cứ đưa chú Hình vào trước, gió biển về đêm càng mạnh đấy.”
“Vâng vâng vâng, tôi đi bây giờ đây.”

Vừa xảy ra chút chuyện nhỏ đã làm bữa cơm tối mất đi bầu không khí ban đầu.

Ông cụ Hình nhìn đĩa Sashimi đã không còn tươi nữa, vẻ mặt đều là thương tiếc: “Thật đáng tiếc cho con cá hoa tiêu này, không được nếm mùi vị tươi mới nữa rồi.”

Quách Khánh An đứng ngoài cuộc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Cận Ngôn, cười cười nói: “Chú Hình, sau này có cơ hội, lần sau lại câu thêm một con nữa là được.”

“Cháu thì biết cái gì? Cháu có biết cá hoa tiêu rất hiếm không? Bao nhiêu người câu năm sáu năm đều không câu nổi một con, chú còn không biết mình có sống được năm sáu năm nữa không đây! Nhà bếp rốt cuộc có chuyện gì, chú còn chưa hỏi cháu đâu, sao lại đang yên đang lành lại để hở khí đốt ra thế? Cháu rốt cuộc có cho người tới đó kiểm tra hay không?”
Nụ cười trên mặt Quách Khánh An ngay lập tức biến mấ, thay vào đó là một bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu nói: “Vâng, cháu không biết cá hoa tiêu lại quý giá như thế, cháu sẽ tìm người tới xem khí đốt ạ.”

“Không hiểu thì cháu đừng có nói!” Tâm trạng của ông cụ Hình không tốt, thái độ nói chuyện cũng căng cứng, có mấy người hầu bên cạnh nhưng ông ta cũng không mảy may để ý mà cho Quách Khánh An một lối thoát nào.

Người hầu đi tới giảng hòa: “Ông chủ, khí đốt đột nhiên xuất hiện vấn đề cũng không phải do tổng giám đốc Quách mà? Hơn nữa ngài ấy cũng không phải thợ khí đốt chuyên nghiệp, hay là ngày mai gọi người tới kiểm tra toàn bộ lại một chút là yên tâm rồi.”

“Vậy Cận Ngôn làm sao có thể sửa xong rồi?” Ông cụ Hình hỏi ngược lại: “Tay của Cận Ngôn có thể dùng để kí hợp đồng kí hóa đơn, cậu ấy cũng có thể sửa xong khí đốt luôn.”
“Đó…” Người hầu xoa xoa tay mà cười: “Đó là Chủ tịch Tiêu lợi hại ạ.”

“Thật sự như vậy thì năng lực và tài cán của Cận Ngôn đều là hạng nhất rồi, trong những người trẻ tuổi, tôi còn chưa gặp được ai xuất sắc hơn cậu ấy đâu, cũng bởi vì như thế nên tôi mới muốn để cho cậu ấy kế thừa sản nghiệp của tôi đấy, như vậy tôi mới có thể yên tâm dưỡng lão, không cần lo lắng sản nghiệp mà mình vất vả dốc sức làm cả đời bị người ta làm thất bại.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Quách Khánh An bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Trong ý của lời nói này chính là nếu như sản nghiệp này giao cho anh ta thì khẳng định sẽ bị anh ta làm thất bại?

Anh ta căm hận mà nghiến răng, buông đôi đũa trong tay xuống.

Ông cụ Hình liếc mắt nhìn anh ta: “Cháu làm gì đấy? Sao lại nhăn mặt?”
Quách Khánh An quay mặt đi chỗ khác: “Cháu không có, chỉ là ăn không vào thôi.”

“Ăn không vào thì cũng đừng ở đây làm chướng mắt người khác, đi ra ngoài.”

“Chú Hình, chú…”

“Bảo cháu ra ngoài đấy, có nghe thấy không hả? Chân bị gãy hay là tai bị điếc thế?”

Quách Khánh An cười khẩy một tiếng, chống gậy nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn, trực tiếp đi khỏi cửa chính, ra bên ngoài bãi biển.

“Không cần để ý đến cậu ta, Cận Ngôn, chúng ta ăn thôi.”

“…Vâng.”

“Nghe nói cháu với Alexander đã thảo luận xong xuôi rồi à?”

“Vâng, cơ bản là thảo luận xong rồi, chờ ký hợp đồng thôi…”

Không ai để ý tới ở trong góc một người hầu lặng lẽ đi ra ngoài, cẩn thận đi ra khỏi biệt thự.

Quách Khánh An đi đứng không thuận tiện nên đi không xa lắm, chỉ có thể đứng trên bãi biển ngoài biệt thự, để mặc cho gió biển thổi vào mặt.
“Tổng giám đốc Quách.” Người hầu sau khi rời khỏi biệt thự, đi tới phía sau của anh ta, nhỏ giọng nói: “Chuyện ngài giao cho tôi làm, tôi đều đã làm xong rồi.”

Quách Khánh An gật đầu: “Một âm thanh kia đúng là rất giống như tiếng nổ của khí đốt đấy, cậu làm thế nào đấy?”

“Chính là tiếng nổ của khí đốt nhưng mà mức thấp hơn, tôi đã sớm khoá van lại rồi, không có gì nguy hiểm cả.”

Quách Khánh An cúi đầu mỉm cười: “Trái tim của con người đúng là thiên vị nhỉ, chú Hình thiên vị Tiêu Cận Ngôn như thế, công lao gì cũng đều đặt lên cho anh ta rồi.”

Người hầu cong lưng, nhỏ giọng nói: “Những điều này đều không quan trọng, ông chủ muốn như thế cũng phải được Tiêu Cận Ngôn đồng ý mới được. Chỉ cần anh ta nhớ lại bản thân chính là “tiên sinh”, biết được sự thật của tai nạn xe năm đó, làm sao còn có thể nghe lời của ông chủ được nữa chứ? Không liều mạng cùng ông ta mới là lạ đấy.”
Quách Khánh An đột nhiên hăng hái hẳn lên: “Cậu nói xem, nếu như Tiêu Cận Ngôn nhớ lại, có bộ dạng liều mạng một sống một chết với chú Hình thì ai sẽ thắng?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv