Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 306: Hình như anh… luôn luôn chậm một bước



Là ai?

Không cần hỏi nữa.

Tô Cẩm Tinh không nói gì, trong lòng anh đã có câu trả lời rồi.

Anh hơi cười tự giễu: “Hình như anh… luôn luôn chậm một bước.”

“Chậm một bước cái gì?”

“Rõ ràng là anh biết em trước, anh cưới em trước, nhưng tất cả những việc tốt cho em đều là do tiên sinh của em làm trước. Trên đời này, chỉ có người làm được đầu tiên mới là thiên tài, không ai nhớ người thứ hai là ai cả.”

Tô Cẩm Tinh cúi đầu đi vòng qua anh, đi tới bàn làm việc, ngồi xuống, dùng chuột bấm qua lại: “Đừng nói chuyện đó, được không?”

“Được rồi, chúng ta đừng nói lung tung nữa.” Tiêu Cận Ngôn đặt tài liệu lên bàn cô: “Giữ cái này đi, nhớ thu xếp đưa đứa nhỏ trở về Trung Quốc càng sớm càng tốt.”

Bàn tay to lớn đặt thỏa thuận quyên tặng trên bàn, ánh mắt của Tô Cẩm Tinh bị thu hút, chữ ký ở cuối trang là của Lưu Phấn, đó thực sự là chữ viết tay của ông ta.
Cô ngẩng đầu, có chút kích động: “Làm sao mà anh lại khiến Lưu Phấn đồng ý quyên tặng thế?”

“Tất nhiên là anh có cách của riêng mình.”

“Anh bắt ép ông ta ký? Hay anh đưa nhiều tiền cho ông ta?”

“Những chuyện vặt vãnh này em không cần quân tâm, chỉ cần chuyên tâm vào cuộc phẫu thuật là được.” Tiêu Cận Ngôn dừng lại, sau đó nói thêm: “Nhưng em đừng quá mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi.”

Tô Cẩm Tinh đã hoàn toàn bỏ bê việc nghỉ ngơi.

Tiểu Thần sắp được cứu rồi!

Cô cẩn thận cất thỏa thuận quyên tặng vào trong ngăn kéo của riêng mình.

“Dự án vòng tay kim cương lần trước thế nào rồi?”

“Đang được chế tác rồi,” Tô Cẩm Tinh phản ứng lại: “Chuyện này tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi còn không biết phải giải quyết trường hợp này như thế nào.”
Tiêu Cận Ngôn rốt cục cũng nở nụ cười: “Cũng là do em thông minh, anh chỉ nói “thả con tép bắt con tôm”, thế mà em cũng hiểu được.”

Sau khi giải quyết được tảng đá lớn trong lòng, Tô Cẩm Tinh đã nói vài lời hiếm hoi: "Như anh đã phân tích, khách hàng xem nhiều bản thiết kế như vậy cũng không hài lòng, nhưng vì anh ấy là đàn ông, đàn ông quan tâm nhiều hơn đến chất liệu và giá cả, tức là tiết kiệm chi phí, tôi chỉ cần đưa ra cho anh ấy một phương án tiết kiệm chi phí và có vẻ ngoài không tệ, anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Tiêu Cận Ngôn nhìn cô với một nụ cười và nghe cô tiếp tục.

“Vì chiếc vòng này là của con trai tặng con gái nên phải thể hiện được thành ý của anh ấy. Tôi chỉ hỏi cô gái thích hoa gì nhất, anh ấy liền đề nghị đánh bóng viên kim cương thành hình bông hoa lài. Tôi theo lời anh ấy nói, đề xuất chế tác tất cả những viên kim cương vỡ thành những bông hoa lài nhỏ, để cả chiếc vòng tay tuy nhỏ bé nhưng nếu nhìn kĩ lại thì nó chứa đựng trọn vẹn tấm lòng của anh ấy, điều quan trọng nhất là công dụng của những viên kim cương vỡ có thể giảm đáng kể chi phí. Anh ấy đã vui vẻ chấp nhận rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ nhàng nói: “Giải quyết được là tốt rồi. Đàn ông khi chọn đồ thường suy nghĩ theo đường lối thô bạo. Em cần giới thiệu vài câu thì anh ấy mới có thể đưa ra phản hồi. Nếu dùng một viên kim cương lớn thì khá rườm rà và chiếu lệ.”

“Anh rất hiểu tâm lý của người tiêu dùng nhỉ.”

“Trong kinh doanh, đôi khi điều em cần có là hiểu tâm lý khách hàng. Nếu em đánh vào nhu cầu tầng sâu của khách hàng thì sản phẩm này đã thành công. Giống như Tinh Lại của em, chẳng phải mặt nhẫn cũng được làm bằng kim cương vỡ hay sao? Giá trị chế tác thấp, tạo hình đẹp, thích hợp cho cả nam lẫn nữ.”

Nhắc đến Tinh Lại, Tô Cẩm Tinh cười chết lặng: “Nhiều năm trước là thế.”

“Tiểu Tinh Tinh, Tinh Lại là chiếc nhẫn cưới mà em thiết kế cho đám cưới của chúng ta. Vậy thì… khi em ở bên tiên sinh, em có thiết kế cái nào không?”
Cô do dự một lúc, nhưng cũng gật đầu: “Có.”

“Là cái gì?”

“Một cây trâm cài áo.”

“Mẫu gì?”

“Cây hải đường.”

“Cũng là kỷ niệm đẹp của hai người ư?”

“…Đúng.”

“Cây trâm bây giờ ở đâu?”

“Đóng gói.”

Tiêu Cận Ngôn như có chút hy vọng: “Tại sao em không mang trên người?”

Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi thiết kế Tinh Lại, không phải cũng chưa từng đeo sao?”

“…”

"Anh mau về đi. Hôm nay tới đưa tài liệu cho tôi đã làm chậm trễ công việc của anh rồi, đừng để ảnh hưởng đến công việc.”

Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Lệnh đuổi khách à?”

“Tôi cũng là nghĩ cho anh thôi.”

“Được rồi,” Anh gật đầu, cam chịu số phận của mình: “Anh đi, anh đi ngay.”

Anh chậm rãi quay người lại, bước chân hơi chậm và mệt mỏi.

Tô Cẩm Tinh xoa trán, trong lòng đột nhiên hơi hỗn loạn.
Nỗi đau năm xưa đều do anh mang đến, hơi ấm bây giờ cũng là do anh mà ra.

Anh đích thân đi đưa thỏa thuận quyên tặng cho cô, nói vậy thì chắc hai ngày này anh rất bận, cô cầm được thỏa thuận rồi bảo người ta rời đi, hình như hơi qua cầu rút ván rồi.

Cô cười gượng.

Qua cầu rút ván?

Mối bất bình và ân oán giữa cô và Tiêu Cận Ngôn từ lâu đã trở thành một mớ hỗn độn, đã từng yêu đã từng ghét, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể là tạm bợ.

Coi như là vì con, cũng là vì ông nội.



Trong bãi đậu xe bên ngoài tập đoàn Tô thị, hai người mặc cảnh phục ngồi trong xe, khẽ lẩm bẩm.

“Tiêu Cận Ngôn ra ngoài sớm như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng anh ta định nói chuyện với Tô Cẩm Tinh, bộ dạng lúc nãy giống như lửa gần rơm vậy, tôi có thể thấy tay anh ta gần như chạm đến thắt lưng quần của cô Tô rồi…”
“Làm sao anh biết là anh ta không thò tay vào? Bàn tay đó đã hoàn toàn bị áo khoác chặn lại. Ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

“Ha ha, anh nói xem Tô Cẩm Tinh đầu óc có vấn đề không, bày đặt không cần Tiêu Cận Ngôn vừa giàu đẹp trai, thế mà lại đi nɠɵạı ŧìиɦ với người khác, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra?”

"Ai mà biết được? Có lẽ là vì tên kia chính là anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi nghe nói từ tổng giám đốc Vương rằng cách đây vài năm ở sân gôn, người đàn ông đó đã đến đây một lần. Giống như lần này, anh ta cũng đội mũ bảo hiểm và không lộ mặt.”

"Uầy, nói như vậy, Tô Cẩm Tinh đã nɠɵạı ŧìиɦ nhiều năm rồi à? Có hai đứa con còn nɠɵạı ŧìиɦ? Tiêu Cận Ngôn này đội sừng hơi cao rồi.”

“Tôi thật sự không ngờ phong độ của Tiêu Cận Ngôn mấy năm nay lại bá đạo như vậy, thế mà lại bị vợ cắm sừng! Hay là thua một người đàn ông kém hơn mình về mọi mặt, thật tội lỗi!”
“Anh thì biết cái gì, ngộ nhỡ, anh ta… phương diện kia của anh ta không ổn thì sao?”

“Má nó, có lý đó, Tiêu Cận Ngôn ra ngoài sớm như vậy, hóa ra là vì thời gian quá ngắn hả?”

“Này, anh nghĩ xem rốt cuộc người đàn ông đó có thể là ai chứ? Tổng giám đốc Vương đã yêu cầu chúng ta đóng giả cảnh sát và đến điều tra Tô Cẩm Tinh, nhưng con đàn bà này quá thận trọng, không chịu nói bất cứ điều gì. Lúc nãy tôi muốn hỏi tiếp, sao anh lại không cho tôi hỏi?”

Người đàn ông bên cạnh trợn mắt nhìn anh ta: "Nói nhiều thành nói sai. Đồng phục cảnh sát của chúng ta có thể lừa gạt một lúc, nếu thời gian dài bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức. Ánh mắt kia của Tiêu Cận Ngôn tinh lắm đấy.”

“Đúng rồi, cảnh phục, mau cất đi, đừng để bị người ta thấy, giả mạo cảnh sát là phạm pháp đấy…”
Cả hai cởi đồng phục cảnh sát, ném vào cốp xe rồi phóng đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv