Bên ngoài bỗng nhiên truyền tời một vài thanh âm.
“Lại tới rồi sao?”
“Không biết người bên trong chọc tới ai, mấy ngày lại tới một lần, dọa người ta sợ chết khiếp…”
“Đây là bệnh viện! Sao không có ai ngăn cản? Cứ để nhóm người này vào như vậy sao?! Gọi cảnh sát đi!”
“Vô dụng thôi, đã báo cảnh sát bắt bọn họ lại vài lần rồi, nhưng vài ngày sau bọn họ lại tới, dù sao bọn họ cũng không phạm tội nghiêm trọng gì, nên giam vài ngày là được thả ra.”
“Mỗi lần đến bọn họ đều không làm hại ai, chỉ là không muốn cho người trong kia sống tốt thôi…”
Ầm…
Cánh cửa phòng bị một cú đá mạnh mẽ mở tung.
Lưu Phấn theo bản năng rụt người lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Mười mấy người đàn ông to lớn mặc đồ đen bước vào, người đi cuối đóng cửa lại chặn tầm mắt từ bên ngoài.
“Ông Lưu, mấy ngày không gặp, ông hồi phục thế nào rồi?”
Nhìn thấy người trước mặt, Lưu Phấn rùng mình một cái: “Anh muốn thế nào? Tay của tôi đã bị các người đánh gãy còn chưa đủ sao.”
Đúng lúc này, một bóng người quen thuộc từ phía sau người đàn ông mặc đồ đen đi ra, trên tay cầm một con dao, nhếch mép nói: “Ông Lưu, ông đã thấy vết sẹo trên đầu tôi chưa? Dù có phế tay của ông đi cũng không bù nổi vết sẹo này của tô đâu.”
“Tổng giám đốc Vương!” Lưu Phấn xoay người quỳ xuống giường bệnh: “Tổng giám đốc Vương, người đánh ông không phải tôi!"
“Đúng vậy, không phải ông.” Tổng giám đốc Vương chế nhạo: “Nhưng tôi không dám trêu vào nhà họ Lục, cháu gái ông đúng là lợi hại, đầu tiên là với Tiêu Cận Ngôn, sau lại với Lục Đình, cả hai tôi đều không thể trêu vào, cho nên chỉ có thể tìm tới ông! Ơ, ai đây? Đến thăm ông sao? Thơm quá …"
Tô Cẩm Tinh đứng quay lưng về phía Tổng giám đốc Vương, nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Tổng giám đốc Vương, cả người cô đều cảm thấy khó chịu.
Lưu Phấn nhìn thấy cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, Lưu Phấn chỉ vào Tô Cẩm Tinh nói: “Tổng giám đốc Vương, cháu gái tôi đã trở lại! Là nó! Ông có thù gì thì tính lên đầu nó, chuyện này không liên quan đến tôi!”
Tổng giám đốc Vương nghe xong liền đi tới, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy khuôn mặt của cô: “Thật sự là…”
Trên người ông ta có mùi nước hoa rẻ tiền.
Ngoài ra còn có mùi tanh tanh đặc sệt, khiến người ta có cảm giác hơi buồn nôn.
Không cần nghĩ cũng biết ông ta từ đâu tới đây.
Tô Cẩm Tinh lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu và nói: “Tổng giám đốc Vương, chuyện trước đó là tôi không xử lý tốt, tôi xin lỗi ông, không liên quan gì đến cậu tôi, mong ông tha cho cậu của tôi.”
“Ha ha.” Tổng giám đốc Vương nghe xong câu này liền bật cười: “Sao vậy, cô còn nhận ông ta là cậu sao? Không nói đến việc ông ta cướp công ty của bố cô thì cũng nhiều lần ông ta khen cô xinh đẹp trước mặt tôi… "
Haha.
Tô Cẩm Tinh cười khẩy, đúng là chuyện mà Lưu Phấn có thể làm ra.
Không có khả năng giữ chân khách hàng, thích dùng đường tắt, lại còn lấy cô ra để đi đường tắt sao?
“Tôi cũng biết cô xinh đẹp, nhưng là lúc đó cô và Tiêu Cận Ngôn còn đang dây dưa không rõ, tôi có tâm cũng không có sức!”
Đôi mắt của Tổng giám đốc Vương giống như một đôi tay vô hình muốn lột sạch quần áo của cô.
“Nhưng tôi không ngờ rằng cô đã không còn liên quan gì đến Tiêu Cận Ngôn, lại còn chủ động đưa tới cửa, nhưng tại sao lại dính líu đến Lục Đình? Cậu hai nhà họ Lục này đánh tôi, khiến tôi nằm viện ba tháng! Cô Tô, cô đúng là rất có sức hút!”
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi, chịu đựng cảm giác muốn nôn xuống rồi quay đầu đi: “Tổng giám đốc Vương, hay là như vậy đi, tôi rót trà xin lỗi ông, bồi thường cho ông gấp mười lần tiền thuốc men, cũng như phí tổn thất tinh thần, mong ông đại nhân đại lượng tha cho cậu tôi.”
Tổng giám đốc Vương trợn mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Cô… cô bị Lưu Phấn nắm được nhược điểm gì sao?”
“…”
Tổng giám đốc Vương lại hỏi: “Tôi buông tha cho cậu cô cũng được, nhưng cô phải trả lời tôi vài vấn đề.”
“Tổng giám đốc Vương, mời nói.”
“Cô đã chia tay với Lục Đình à?”
Cô lắc đầu: “Việc của tôi không liên quan đến tổng giám đốc Lục, tôi chưa từng hẹn hò với anh ta, người lúc trước đánh ông cũng không phải anh ta, ông không cần lôi anh ta vào chuyện này.”
Tổng giám đốc Vương nhướng mày: “Không phải cậu ta? Vậy là ai? Tiêu Cận Ngôn?”
“Không phải.”
“Không phải?”
“Đúng.”
“Vậy thì anh ta là ai?”
“Là… chồng tôi, không ai biết anh ấy.”
Tổng giám đốc Vương đột nhiên phá lên cười: “Cô Tô, Tiêu Cận Ngôn và Lục Đình, ai cô cũng không cần, vậy mà lại chọn một người vô danh tiểu tốt? Mắt cô bị hỏng hay là đầu óc cô ngấm nước thế?”
Tô Cẩm Tinh khó chịu cau mày: “Đây là chuyện cá nhân của tôi. Trong lòng tôi, không ai có thể so sánh với anh ấy.”
“Vậy sao…” Ánh mắt Tổng giám đốc Vương lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, ông ta đột nhiên ôm lấy cô: "Nếu đã như vậy thì tôi không có gì phải sợ, hahahaha cô gái xinh đẹp, đầu tôi vì cô mà phải khâu mười ba mũi, cô phải bồi thường cho tôi!”
Nhưng giây tiếp theo, con dao của trong tay ông ta đã đến tay Tô Cẩm Tinh, mũi dao sắc nhọn chạm vào chiếc cổ dày và ngắn của ông ta.