Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 281: Tôi không muốn khiến em khó xử



Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Tô Cẩm Tinh đăng nhập vào hộp thư, đúng là nhìn thấy một email nằm trong hộp thư, có lẽ là giải thích nhu cầu của khách hàng.

Trong tệp đính kèm, có đến hai mươi ba mươi bản vẽ thiết kế.

Chắc hẳn những bức vẽ này đã bị khách hàng từ chối.

Đầu tiên cô nhìn lướt qua nhu cầu của khách hàng, đọc xong mà thấy đau đầu.

Khách hàng này muốn có một chiếc vòng tay kim cương nhưng giá cả mà anh ta đưa ra là không đủ, đừng nói là kim cương mà ngay cả giá dây chuyền bạch kim cũng không đủ.

Tuy nhiên, hiện tại tập đoàn Tô thị đang bấp bênh, đơn hàng nào cũng quý giá, cộng thêm lần trước Lưu Phấn làm ầm ĩ nên tập đoàn Tô thị càng lung lay, không thể chống chọi được với bất kỳ cơn bão nào.

Đơn hàng này, cho dù lỗ cũng phải làm.

“Cậu chủ, vừa rồi ông chủ nghe giọng cậu hơi khàn nên bảo tôi nấu canh lê cho cậu.”
Là bác Lâm.

Tô Cẩm Tinh đặt máy tính xuống, chạy ra mở cửa thì thấy bác Lâm đứng ngoài cửa mỉm cười, trên tay cầm một bát canh lê nấm trong veo.

Cô cười nói: “Bác Lâm, Tiêu Cận Ngôn đang tắm, hay là lát nữa anh ấy tắm xong cháu sẽ kêu đi xuống dưới ăn sau ạ?”

Bác Lâm kinh ngạc, giọng điệu của ông lão kéo theo hàm ý rất rõ ràng: “… Ồ, cậu chủ đang tắm à? Có phải tôi đã làm phiền hai người không?”

Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì biết bác Lâm hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Không có chuyện gì, bác Lâm đừng nghĩ lung tung, là do cháu đang giải quyết công việc mà trong nhà chỉ có một chiếc máy tính nên cháu dùng trước rồi anh ấy dùng sau…”

Nhìn cô luống cuồng giải thích mà nụ cười trên mặt bác Lâm càng lớn hơn như muốn nói “Thôi cháu đừng giải thích nữa, tôi hiểu mà”, sau đó cười lớn rồi đặt bát canh lê vào trong tay cô nói: “Được được được, hai người đều đang làm việc. Như vậy đi, cháu cứ mang canh lê vào trong, đợi lát nữa cậu ấy ra thì cho cậu ấy uống. Giờ không còn sớm nữa, tôi còn phải phục vụ ông chủ nghỉ ngơi, về phía bọn trẻ thì cháu cứ an tâm, tôi là một tay lão làng trong việc chăm sóc trẻ em mà.”
Tô Cẩm Tinh đang cầm chiếc bát men ngọc trong tay, cảm thấy hơi lúng túng, nhận cũng không phải mà không nhận cũng không phải.

Nhưng mà bác Lâm đã nhanh chóng bỏ đi: “Được rồi, được rồi, mau vào đi. Chẳng phải cháu nói đang làm việc à, tôi không làm chậm trễ thời gian của cháu nữa.”

“Bác Lâm, mấy đứa nhỏ…”

“Viên Nguyệt đã ngủ rồi, Tiểu Dương đang canh chừng. Đứa bé này rất ra dáng anh cả đấy.”

Tô Cẩm Tinh yên tâm: “Đúng vậy, từ nhỏ Tiểu Dương đã rất biết bảo vệ Viên Nguyệt rồi.”

“Đúng vậy.” Bác Lâm nói: “Cháu cũng nghỉ ngơi đi, cứ giao mấy đứa nhỏ cho tôi. Đúng rồi, mẹ cháu vừa gọi điện nói bà ấy đi qua nhà bạn thân chơi vài ngày nên cháu không cần phải lo lắng.”

“Mẹ cháu gọi điện tới nhà cũ? Bà ấy đi đến nhà ai chứ?”

“Ừm, nói là điện thoại của cô đang bận, không gọi được nên mới gọi đến nhà cũ.” Bác Lâm cười nói: “Tôi nhớ hình như bà ấy nói người kia tên là dì Tần.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, cô biết dì Tần, đó là bạn thân nhất của mẹ cô từ nhỏ đến giờ. Khi bố cô mất, dì Tần là người cùng mẹ lo liệu chuyện hậu sự.

Nếu mẹ muốn đến chỗ của dì Tần thì cô hoàn toàn yên tâm.

Bác Lâm dặn dò: “Đi nghỉ ngơi sớm đi, nhớ cho cậu chủ uống canh lê lúc còn nóng, để nguội thuốc sẽ không có tác dụng.”

“Dạ.”

Bác Lâm xoay người rời đi, ánh mắt cứ dán chặt vào bát canh lê, có vẻ như rất coi trọng bát canh này.

Tô Cẩm Tinh chỉ lo canh bị nguội, mặc dù do vị trí địa lý mà mùa đông ở thành phố H không lạnh lắm nhưng dù sao bây giờ đang là tháng mười hai, nhiệt độ cũng chỉ có dưới hai mươi độ nên để lâu cũng sẽ nguội.

Cô đặt bát canh lê lên bàn, đứng dậy đóng cửa sổ để có thể giữ ấm được lâu hơn.

Loảng xoảng.

Trong phòng tắm có tiếng động mạnh vang lên khiến cô giật mình.
“Tiêu Cận Ngôn?”

Không có ai trả lời.

Cô nhíu mày, đi tới cửa phòng tắm gõ gõ: “Tiêu Cận Ngôn, anh sao vậy?”

“… Tôi… không sao.”

Giọng nói này có vẻ như anh đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, nhưng có lẽ anh không được ổn cho lắm.

“Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

“…”

“Nói gì đi chứ?”

“Tiểu Tinh Tinh, em có thể giúp tôi gọi bác Lâm được không?”

“Được, chờ một lát.”

Tô Cẩm Tinh vội vã đến cửa phòng, nhưng cô làm thế nào thì tay nắm cửa cũng không thể mở ra được.

Cô dùng sức nhưng vẫn không vặn được.

Hư rồi à?

Không thể nào, ban nãy vẫn còn mở cửa cho bác Lâm được mà.

Trong phòng tắm lại vọng đến âm thanh cố gắng chịu đựng của anh, có vẻ như vô cùng đau đớn.

Không còn cách nào khác, Tô Cẩm Tinh đành phải quay lại: “Không mở cửa được, anh cần gì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ lấy cho anh.”
“Tôi… không thể cử động được nữa.”

“Hả?”

“Tôi cần một người đỡ dậy, em… không thể làm được.”

Cửa phòng tắm là một tấm kính mờ, bên trong có ánh đèn mờ nhạt, lúc này cô mới nhận ra trên mặt đất có một bóng đen, có lẽ là anh bị ngã xuống đất.

“Không phải chứ, đang yên đang lành sao tự nhiên anh lại bị ngã thế?”

“Có phải do thời tiết thay đổi không?”

Tô Cẩm Tinh quay đầu lại thì thấy vừa rồi cô đóng cửa sổ nhưng không để ý, lúc này mới nhìn kỹ lại thì phát hiện cành cây bên ngoài bị gió lớn thổi đung đưa rất dữ dội.

“Là do thời tiết thay đổi.”

“Mỗi khi thời tiết thay đổi, cánh tay của tôi sẽ…” Những lời tiếp theo anh không thể thốt ra nổi, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng cơn đau tận xương tuỷ này.

Tô Cẩm Tinh hơi sốt ruột.
“Hay là… để tôi vào đỡ anh lên, chứ cửa phòng không mở ra được, cũng không biết tại sao. Cho dù có gọi bác Lâm nhưng trễ như vậy cũng không tìm được người sửa, anh cũng không thể cứ mãi nằm trên sàn nhà ẩm ướt được.”

Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn thở hổn hển vì đau đớn cùng cực: “Nhưng… tôi đang không mặc quần áo. Tiểu Tinh Tinh, tôi không muốn khiến em khó xử, em hãy gọi điện thoại cho bác Lâm đến đây đi, kêu bác ấy…”

Không hiểu vì sao, Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy trái tim như một cái khăn đầy nước bị người dùng hết sức mà vắt.

Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng mở cửa phòng tắm, ngay khi vừa bước vào, một làn hơi nước dày đặc xộc thẳng vào mặt.

Cô lấy tay quạt nhẹ làn hơi nước trước mắt, vừa vặn có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.
“Tiêu Cận Ngôn!” Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, kéo cánh tay khoẻ mạnh còn lại của anh lên vai, dùng cơ thể gầy yếu của mình đỡ anh lên: “Anh ráng chịu đựng, dùng sức đi, chúng ta ra ngoài trước.”

“Tiểu Tinh Tinh, hay là em…”

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đang nhắm mắt không nhìn thấy anh đâu.”

Tô Cẩm Tinh gần như đã dùng hết sức lực của mình, nhưng sức mạnh giữa nam và nữ có sự chênh lệch rất lớn nên cô không thể chịu đựng được sức nặng của Tiêu Cận Ngôn lâu.

Cô nhắm mắt lại hỏi: “Phòng ngủ hướng nào?”

“Phía trước bên phải của em… hướng hai giờ.”

“Được rồi, anh cố gắng chịu thêm một xíu… ra tới ngay thôi…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv