Tiểu Dương xua xua tay: “Không cần đâu mà bố, trước đó bố đã mua cho con quá nhiều đồ rồi mà, giờ lại mua thêm nữa có khi phòng sẽ không còn chỗ để luôn mất!”
Tiêu Cận Ngôn không nói chuyện, anh hơi nghiêng người: “Vào phòng trước đi.”
Cũng không biết lời này là anh nói với Tiểu Dương, hay là đang nói với cô nữa.
Có điều, Tiểu Dương không hề quan tâm tìm hiểu đến vấn đề đó, cậu bé lôi thẳng Tô Cẩm Tinh bước vào trong phòng, nói: “Mẹ, mẹ mau vào xem đi này, căn phòng này lớn lắm đó nha. Nó lớn hơn phòng mà chúng ta hay ở rất nhiều rất nhiều luôn đấy.”
Căn phòng 1231 này vốn là phòng dành cho tổng thống, chẳng những lớn, mà mọi thứ đều đầy đủ tiện nghi vô cùng.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, đồ đạc ở đây vẫn giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Ghế sô pha đặt trong phòng khách vẫn hướng ra phía cửa sổ sát đất, đồ vật bày biện ở đây không giống như những căn phòng khác, chắc hẳn lúc trước tiên sinh đã cho người tới sắp xếp lại.
“Lại đây.”
Tô Cẩm Tinh kinh hãi.
Cái giọng điệu này…
Tiêu Cận Ngôn bế Viên Nguyệt ngồi trên sô pha, trầm giọng nói: “Sao hả, vào tới đây rồi lại nhớ tới quá khứ của em với anh ta sao? Nghĩ gì mà mất hồn như thế hả?”
Tô Cẩm Tinh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng của mình, cô ho nhẹ hai tiếng, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Không cần nói mấy chuyện thế này trước mặt con đâu.”
Thoạt nhìn, Tiêu Cận Ngôn trông không vui vẻ chút nào, có điều anh cũng không nói gì hết.
“Mẹ ơi, con đói rồi." Tiểu Viên Nguyệt thì thầm, cô bé trườn từ trong lồng ngực bố, bổ nhào về phía người Tô Cẩm Tinh, nói: “Con muốn ăn trứng gà.”
Tô Cẩm Tinh đón con gái, cô ôm cơ thể bé nhỏ mềm mại của con vào trong ngực, quay đầu hỏi Tiêu Cận Ngôn: “Trưa nay anh cho bọn nhỏ ăn gì rồi?”
“Con gái thích ăn trứng gà, nên tôi cho người đi mua canh trứng về cho con bé ăn. Còn Tiểu Dương đang trong giai đoạn phát triển, nên mua nhiều rau dưa và thịt. Dù gì tôi cũng là bố ruột của hai đứa, tôi sẽ không ngược đãi chúng đâu."
Tô Cẩm Tinh vội lên tiếng giải thích: “Không phải tôi sợ anh ngược đãi bọn nhỏ, dù sao thì anh cũng chỉ không yêu tôi thôi, chứ đâu phải không yêu con.”
“Ai nói tôi không yêu em?"
Dường như lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh, cả hai người tức khắc đều ngây ngẩn hết cả.
Tô Cẩm Tinh có hơi kinh ngạc, còn Tiêu Cận Ngôn thì nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên, anh khẽ cười một tiếng: “Thôi bỏ đi, dù gì hôm nay lời cũng đã tuột khỏi miệng rồi, vậy cũng tốt, Tiểu Tinh Tinh, tôi…”
“Từ từ!” Tô Cẩm Tinh vội vã kêu dừng: “Anh không cần nói nữa đâu.”
Tiêu Cận Ngôn biết cô ngại, anh vỗ vỗ bả vai con trai, dịu dàng dặn dò: “Tiểu Dương này, con đưa em gái vào phòng chơi một lát đi, bố có chuyện cần nói với mẹ.”
Tiểu Dương khúc khích cười: “Con biết rồi, bố yên tâm, con sẽ không nghe lén đâu!”
Tiểu Viên Nguyệt kêu ô ô: “Mẹ ơi, con đói…”
Tô Cẩm Tinh vừa định mở miệng, nhưng con gái đã bị Tiêu Cận Ngôn bế lên, anh nhẹ giọng trấn an cô bé: “Ngoan nào, con cố gắng chờ thêm chút được không, bố sẽ đi kêu chị phục vụ làm canh trứng rồi bưng lên cho con, nhanh thôi, được chứ? Còn nữa, con có thích ăn bánh bông lan chà bông, bánh kem bơ dâu tây…”
Canh trứng!
Tiểu Viên Nguyệt vui vẻ hơn hẳn: “Dạ được!”
“Cùng anh trai vào trong chơi một lát đi, đồ ăn sẽ tới nhanh thôi."
“Dạ!” Tiểu Viên Nguyệt chủ động chạy tới nắm chặt tay anh trai, hai nhóc tì lập tức dắt tay nhau vào phòng dành cho khách.
Phòng khách to như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiêu Cận Ngôn thở dài, nói: “Nuôi hai đứa nhỏ thế này… Mấy năm nay em đã vất vả rồi.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tôi là mẹ chúng, chăm sóc nuôi dưỡng bọn trẻ là điều phải làm, không vất vả.”
“Sau này tôi sẽ chăm sóc bọn trẻ thật chu đáo."
“…Ừm.” Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu: “Con bé mới gặp anh có vài lần, mà anh đã hiểu rõ tường tận con bé thích ăn cái gì. Tôi cũng đã nghe bác Lâm nói qua mấy lần rồi, khi nhỏ, việc thay tã giấy cho Viên Nguyệt đều do một tay anh tự làm hết.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Nhưng tôi thực sự vẫn chưa làm tròn bổn phận người bố, mấy món đồ Iron Man đó đều là tiên sinh mua cho con trai sao?”
“Đúng vậy.”
“Tuy tôi không có cảm tình gì với anh ta, nhưng về chuyện này tôi thật sự muốn cảm ơn anh ta."
Tô Cẩm Tinh cúi đầu, buồn bã nói: “Anh ấy không cần anh cảm ơn, anh ấy là thật lòng thích bọn nhỏ, muốn chăm sóc bảo vệ bọn nhỏ.”
“Tiểu Tinh Tinh, vừa nãy tôi chưa nói hết. Hôm nay tôi đã hủy toàn bộ lịch trình công việc của mình, một phần là vì muốn làm bạn với hai đứa nhỏ, một phần cũng là vì đã nghĩ kỹ. Trước đây tôi… là một tên khốn nạn thực sự. Thời gian trước tôi cũng đã từng nói với em một lần về chuyện này, lúc bố mẹ tôi qua đời, tôi tưởng em phản bội tôi, tính kế tôi, chỉ trong một đêm cả thế giới của tôi như bị sụp đổ hoàn toàn. Từ tinh thần lẫn trạng thái của tôi bị tổn thương và gặp phải vấn đề rất lớn, nhưng tôi biết, đây không phải lý do để tôi có thể làm tổn thương em."
Tô Cẩm Tinh dự cảm cái gì đó sắp tới rồi, cô vội ngắt lời anh: “Mọi chuyện cũng đã qua từ mười năm trước rồi, giờ con cũng lớn hết cả, nói mấy thứ này không có ý nghĩa gì hết.”
“Đúng là không có ý nghĩa, nhưng có vài lời tôi vẫn muốn nói ra." Tiêu Cận Ngôn vẫn kiên trì nói tiếp: “Tôi đã suy nghĩ suốt cả ngày nay, chúng ta gặp nhau từ khi cả hai vẫn còn rất nhỏ, rồi chúng ta lớn lên cùng nhau, đến khi chúng ta ở bên nhau, cuối cùng là rời xa nhau… Tôi đều nghĩ tới hết, tôi đã làm sai quá nhiều chuyện, đáng ra tôi không nên đến quấy rầy em lần nữa như thế này. Nếu tiên sinh còn ở đây, anh ta có thể chăm sóc em, đối xử tốt với em, và em cũng yêu anh ta, khi ấy tôi đành chấp nhận. Tiêu Cận Ngôn tôi đây là một tên ngốc, là một kẻ mù nên đã tin sai người, tất cả đây đều là báo ứng tôi đáng phải nhận lấy. Nhưng mà hiện giờ tiên sinh đã qua đời, mà em… Tôi không có bất cứ yêu cầu gì hết, tôi chỉ muốn xin em cho tôi thêm một cơ hội, để tôi được đền bù những sai lầm trước kia của mình.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không cần, tôi không cần.”
“Tôi biết là em không cần, nhưng mà tôi…" Tiêu Cận Ngôn cười khổ, lắc đầu thở dài: “Tôi biết sai rồi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ gật đầu.
“Tiểu Tinh Tinh à, tôi thật sự đã biết sai rồi."
“Anh đừng như vậy nữa." Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi, chúng ta cứ để mặc cho nó qua đi. Mỗi người chúng ta đều có vòng quay số phận của riêng mình, không cần phải vì con mà bó buộc ở bên nhau đâu.”
“Tôi không có ý muốn dùng bọn nhỏ ép buộc em ở lại với tôi đâu, tôi sẽ không bức em."
“Vậy sau này anh không cần nói mấy lời như thế với tôi, tôi không cần anh xin lỗi, càng không cần anh bù đắp gì cả, chỉ cần anh đối xử tốt với bọn nhỏ là được rồi."
Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Vậy là em vẫn không muốn tha thứ cho tôi sao?”
Tô Cẩm Tinh hỏi lại: “Nếu anh là tôi, anh có thể tha thứ không?”
“Tôi…" Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tô Cẩm Tinh đứng dậy: “Tôi sẽ đưa bọn nhỏ đi xuống.”
“Đêm nay tôi sẽ đưa con đi, em mệt lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi nhiều đi." Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi sẽ tiếp tục tìm người phù hợp, nếu em còn có yêu cầu gì có thể nói với tôi, chỉ cần có thể tôi nhất định sẽ làm được.”
Đôi mắt Tô Cẩm Tinh bỗng lóe sáng: “Có một chuyện.”
“Là gì?"
“Nhường căn phòng này cho tôi đi."
……
Tô Cẩm Tinh bị một chiếc điện thoại đánh thức.
Một giọng nữ ngọt ngào lễ phép truyền từ điện thoại đến: “Xin chào, cho hỏi đây có phải cô Tô không ạ?”
Cô nhìn lướt qua thời gian, đã là tám giờ sáng.
Mà số điện thoại gọi tới là số máy bàn địa phương.
“Xin hỏi cô là?"
“Xin chào, tôi là nhân viên trong tổ công tác chương trình “Duyên phận trời giáng” của đài truyền hình thành phố H. Vì cô đã đăng kí chương trình cuối tuần của chúng tôi nên tôi gọi điện muốn xác nhận một số thứ với cô. Ngày mai cô có thể tới ghi hình theo đúng lịch đã xếp, đúng không ạ?"
“Ừm, có thể." Tô Cẩm Tinh tỉnh táo hơn chút: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Vậy được, bên tôi cũng muốn xác nhận thêm một số thông tin của cô, được chứ ạ?"
“Được.”
“Hồ sơ của cô có ghi cô là một người mẹ đơn thân với hai đứa con, đúng không ạ?"
“Đúng.”
“Đối tượng mà cô yêu cầu là người cao 185cm, tuổi dao động từ 25-35, thu nhập hàng năm không dưới… Năm ngàn vạn, đúng không ạ?"
Thời điểm nhắc đến con số năm ngàn vạn này, nhân viên công tác có vẻ hơi chần chừ một chút.
Người tới đăng kí tham gia chương trình này không phải chưa từng có kẻ có tiền.
Nhưng dẫu sao cũng là một chương trình phát sóng trên TV, rất ít người đưa con số thu nhập hàng năm lên niêm yết giá rõ ràng làm yêu cầu như vậy, vì như thế dù ít dù nhiều cũng là tự hạ giá bản thân.
Chưa kể, vừa mở miệng đã thẳng thừng luôn con số năm ngàn vạn rồi.
Cả cái thành phố H này liệu có nổi mấy người thu nhập hàng năm lên đến năm ngàn vạn chứ?
Lại còn phải loại trừ những người lớn tuổi, những người không đủ cao, hay những người có ngoại hình không đủ tiêu chuẩn để lên TV thì dường như… là không có.
Tô Cẩm Tinh có hơi ngượng chút: “Xin lỗi, cái hồ sơ này có thể là do bạn tôi điền giúp tôi đó, phiền cô xóa giúp tôi điều kiện cuối đi, cảm ơn.”
Nhân viên công tác cười cười: “Hiện giờ không thể hủy bỏ được nữa rồi ạ, đạo cụ và các nhân viên bên mỹ thuật đã giúp cô hoàn thành giao diện thông tin rồi."
“… Vậy hả."
“Đúng vậy ạ." Nhân viên công tác nói tiếp: “Có điều cô không cần lo lắng quá đâu, theo như tôi biết thì trong số những nhân vật nam được tìm tới có một người có thể đáp ứng điều kiện của cô đó. Nhưng mà… Điều kiện nhà trai tốt như vậy, mà cô lại là mẹ đơn thân, nên sẽ có khả năng… kết quả chắc sẽ không khiến cô hài lòng đâu.”