Hàng lông mi của Tô Cẩm Tinh run lên, nhưng cô không đáp lời anh.
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn lập tức trở nên u ám, Tô Cẩm Tinh quay đầu sang lén lút liếc nhìn anh, chỉ thấy anh đang mím môi thật chặt, phần cằm vốn đã góc cạnh nay càng trở nên góc cạnh hơn, cả người như toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
“Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi.” Tiêu Cận Ngôn nói.
Nhìn trộm người ta bị người ta bắt gặp, Tô Cẩm Tinh vội vàng thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố H đã thật sự rất khác so với lúc cô rời đi, con đường này là con đường mà họ phải đi qua khi đến trường. Lúc đầu thực ra chú Tiêu đã bố trí xe và tài xế, nhưng khi ấy bọn họ lén lút yêu đương nên đã nghĩ cách thoát khỏi tầm mắt của bố mẹ.
Tiêu Cận Ngôn mua một chiếc xe đạp, kiểu dáng rất ngầu, màu đen tuyền. Hàng ngày, anh đều vội vàng đến tìm cô trước khi tài xế rời giường, đứng dưới bệ cửa sổ phòng Tô Cẩm Tinh, dùng một viên đá nhỏ gõ lên cửa sổ.
Đây là ám hiệu của họ.
Xe đạp địa hình không có chỗ ngồi phía sau nên Tiêu Cận Ngôn đã ôm cô ngồi lên thanh đỡ phía trước của xe, đạp chân một cái là chiếc xe sẽ nhẹ nhàng tiến về phía trước, băng qua con đường không mấy rộng rãi trước mặt.
“… Tôi nhớ trước đây con đường này trồng rất nhiều hoa gạo, những đóa hoa nở rộ trông rất đẹp.”
Tiêu Cận Ngôn cũng liếc mắt nhìn ra bên ngoài, giọng điệu vẫn không được tốt lắm: “Hoa gạo tuy đẹp, nhưng dễ rơi xuống mặt đất, bị người đi đường giẫm lên khiến giày dép và đường sá bẩn thỉu, sau này phải đổi thành cây đa.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
Cây đa là loài cây có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong thành phố H, tên khách sạn Dung Thành cũng được đặt theo cái tên này.
Cây đa khổng lồ có những cành cây dài vươn ra, mọc đầy lá, nhìn từ xa trông như mái tóc dài bồng bềnh của một người đẹp.
“À phải rồi, lúc nãy anh nói đã có tin tức về ghép gan ư?”
Tiêu Cận Ngôn liếc cô một cái: “Em chịu lên xe của tôi là vì chuyện này ư?”
“Nếu không thì anh nghĩ sao?”
“Tôi còn tưởng là em đã nhớ đến cây hoa gạo thì cũng có thể có một chút hoài niệm về nó.”
Tô Cẩm Tinh đáp: “Bây giờ không phải là lúc để hoài niệm quá khứ.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn cô nữa: “Tất cả hồ sơ ghi chép về xét nghiệm máu của thành phố H đều đã được sàng lọc.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng hỏi: “Kết quả thế nào? Có nguồn tạng phù hợp để ghép cho Tiểu Thần không? Anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Không có.” Lúc nói ra câu này, Tiêu Cận Ngôn khẽ cau mày: “Trước mắt không có nguồn tạng phù hợp để ghép cho con bé. Ca ghép tạng này thật sự rất khó, cho dù có là người thân cũng chưa chắc đã phù hợp, huống hồ còn là người lạ, chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
“Vậy phải làm sao đây.”
“Tôi đã nhờ người mở rộng phạm vi tìm kiếm, không tìm được ở thành phố H thì đến các thành phố khác tìm.”
Tô Cẩm Tinh ngả người ra sau ghế, gật đầu bất lực: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
“Tôi có thể hỏi em một chuyện không, tại sao con bé không thân không thích gì với em mà em lại tiêu tốn nhiều tâm sức như vậy để cứu nó? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì em thấy nó đáng thương, không muốn trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé phải rời khỏi cõi đời này ư?”
“…Thực ra tôi không vĩ đại đến thế đâu, tôi cũng có chút tâm tư riêng của mình.”
“Đó là gì?”
“…”
Tiêu Cận Ngôn thấy cô không muốn nói, trong lòng đã có đáp án, anh nói bằng giọng chắc nịch: “Có liên quan đến tiên sinh, đúng không?”
Tô Cẩm Tinh hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Mỗi lần em trầm mặc không nói gì đều có liên quan đến anh ta.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Khi nãy tôi hỏi có phải hai người ở chung một phòng không, em không trả lời tôi.”
Tô Cẩm Tinh hé miệng, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy hơi bất lực: “Đúng là tôi và tiên sinh ngủ chung một phòng, nhưng anh ấy rất bận, tôi cũng rất bận, cho dù có nằm chung một giường, chúng tôi cũng không làm gì cả… Thôi quên đi, sao tôi lại phải giải thích với anh chuyện này chứ…”
Kít!
Một cú phanh gấp.
Tô Cẩm Tinh có cảm giác như cả người sắp bị văng ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra hai đứa trẻ, may mà Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt đang ngồi ở ghế trẻ em nên không bị làm sao.
Cô thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu hơi có chút bất mãn: “Trên xe có trẻ con, anh có thể lái xe cẩn thận một chút được không?”
Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn hơi phức tạp, sau khi xác định hai đứa trẻ không có việc gì mới quay lại hỏi cô: “Em nói, em và tiên sinh chưa từng làm chuyện đó ư?”
Tô Cẩm Tinh mím môi nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Hahahaha!” Khuôn mặt Tiêu Cận Ngôn sáng bừng lên: “Hai người đã ở bên nhau mấy tháng mà chưa làm chuyện đó ư? Hay là anh ta… có vấn đề ở phương diện đó.”
Tô Cẩm Tinh đanh mặt lại: “Anh có thể tôn trọng người khác một chút không?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Cũng đúng, phải tôn trọng người đã khuất. Nhưng hai người chưa từng trải qua chuyện vợ chồng làm tôi thật sự rất bất ngờ đấy. Tiểu Tinh Tinh, tôi biết em không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói, nếu một người đàn ông không chạm vào một người phụ nữ thì chỉ có hai khả năng: một là anh ta có vấn đề ở phương diện đó, hai là anh ta hoàn toàn không yêu em, em đoán xem tiên sinh của em có thể là khả năng nào?”
“Còn có một khả năng nữa, là anh ấy rất tôn trọng tôi, chỉ cần tôi nói không được là anh ấy sẽ không chạm vào tôi.”
“Em tin ư?”
“Tại sao tôi lại không tin? Không phải lúc đó anh cũng như vậy ư, lúc chúng ta sắp ly hôn rồi anh mới…”
Nhắc lại chuyện cũ, cả hai đều sững người lại.
Thời thanh xuân đã qua luôn nằm ở sâu trong đáy lòng chúng ta. Theo thời gian, đoạn ký ức đó sẽ dần dần bị phủ một bụi, cũng càng ngày càng bị chôn sâu hơn, chỉ có những người đã từng xuất hiện trong đoạn ký ức đó mới có thể chạm vào.
Tiêu Cận Ngôn buồn bã nói: “Tiểu Tinh Tinh, tại sao bây giờ chúng ta lại thành ra thế này?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Bởi vì số mệnh đã an bài.”
“Em vẫn còn trách tôi ư? Cả đời này em thật sự không thể tha thứ cho tôi ư?”
“Đến bản thân tôi có thể sống được bao lâu tôi còn không biết, nên tôi không thể trả lời câu hỏi này của anh.”
“Vậy nên, em nhất định phải đợi đến lúc chúng ta đi đến những giây phút cuối cùng của cuối đời mới có thể nói cho tôi biết đáp án ư?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Thực ra anh cũng không cần phải cố chấp như vậy, cuộc đời quá dài nhưng thời gian lại rất ngắn ngủi, anh hãy sống tốt cuộc đời mình. Bây giờ có bao nhiêu người ngưỡng mộ cuộc sống của anh. Công ty anh lớn như vậy, nhân viên làm việc cho anh nói ít cũng có đến hàng chục nghìn người, anh hãy bớt u sầu đi, sống cho hiện tại mới là quan trọng.”
Bíp!
Một tiếng còi xe chói tai vang lên mang theo sự thúc giục vô hình.
Tiêu Cận Ngôn vừa đậu xe bên đường, bây giờ đang là giờ cao điểm, phía sau có mấy chiếc ô tô.
Tô Cẩm Tinh thúc giục: “Anh mau lái xe đi, đừng chặn đường của mấy người đằng sau.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh, quay lại cung đường.
Hai người không ai nói gì, trong xe im lặng một cách kỳ lạ.
Hai đứa trẻ cũng yên tĩnh ngồi ở ghế trẻ em.
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, nhắc nhở Tiêu Cận Ngôn: “Sau này đừng nói những chuyện này trước mặt bọn trẻ.”
Trong lòng Tiêu Cận Ngôn khá buồn bực, cố ý nhướng mày hỏi: “Những chuyện gì?”
“Chính là… những chuyện anh biết rồi đấy.”
“Tôi không biết.”
“Anh thật ấu trĩ.”
“Đây là ngày đầu tiên em quen biết tôi hả?”
Tô Cẩm Tinh cũng không thèm để ý đến anh.
Trên đời này, ngoài bố mẹ Tiêu Cận Ngôn ra thì cô là người hiểu rõ con người anh nhất.
Có lẽ tính tình thiên tài luôn nóng nảy, thực ra tính cách của Tiêu Cận Ngôn rất phức tạp. Trong thời gian hai người họ yêu nhau, anh là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời, lúc nào cũng nói năng nhẹ nhàng dịu dàng chỉ lo dọa sợ cô.
Nhưng sau khi quan hệ của hai người họ rạn nứt, anh lại trở nên điên cuồng một cách không thể tưởng tượng được.
Còn bây giờ?
Dường như anh lại trở về Tiêu Cận Ngôn của lúc mười bảy tuổi, vừa ấu trĩ vừa ngang ngược.
Tiêu Cận Ngôn của thời niên thiếu ấy à, khóe miệng Tô Cẩm Tinh không khỏi cong lên khi nghĩ lại, không biết thời niên thiếu của những người đàn ông khác như nào, nhưng Tiêu Cận Ngôn của năm đó giống hệt đứa con của Trời, vừa ưu tú vừa ngạo mạn. Anh của năm đó là nhân vật làm mưa làm gió của trường, mắt lúc nào cũng hếch ngược lên trời, trong cốt tủy đã có sẵn một sự phản nghịch. Năm nào cũng đứng nhất trường, nhưng năm nào cũng khiến các giáo viên phải đau đầu.
Cũng không biết các nhân viên của Tiêu Cận Ngôn khi nhìn thấy một con người lúc nào cũng lạnh như băng sẽ có cảm tưởng gì. Có lẽ Tiêu Cận Ngôn của năm mười bảy tuổi cũng không ngờ sau khi lớn lên mình sẽ trở thành như bây giờ.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, chiếc xe đã lái đến khách sạn Dung Thành.
Tô Cẩm Tinh đẩy cửa, chuẩn bị xuống xe nhưng lại bị Tiêu Cận Ngôn kéo lại. Dường như anh cũng không có ý định níu kéo quá nhiều, chỉ muốn nhắc nhở cô anh vẫn còn chuyện muốn nói.
Tô Cẩm Tinh dừng lại, đợi anh lên tiếng.
“Bác Lâm gọi điện đến, nói ông nội đã đỡ hơn một chút, bảo tôi thứ bảy đưa em và bọn trẻ về thăm ông.”
“Để chủ nhật được không?”
“Thứ bảy em có hẹn rồi à?”
“Ừm.”
Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn có vẻ khó chịu: “Hẹn với ai? Lục Đình?”