Một đêm ngon giấc.
Khi Tiêu Cận Ngôn tỉnh dậy, nhìn căn phòng xa lạ và đồ đạc xa lạ trước mặt thì sững sờ trong vài phút, cho đến khi một mùi khó ngửi bay đến mới kéo lý trí anh trở về.
Mái tóc Tiểu Dương bù xù, dụi đôi mắt kèm nhèm mở miệng lí nhí nói: “Bố, con muốn đi ị…”
Tiêu Cận Ngôn quay đầu lại nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ của chính mình bèn lắc đầu bật cười.
Lúc anh chừng này tuổi cũng không tuỳ tiện như thế.
“Bố…”
“Ừm, bố đây, đi đi.”
Tiêu Cận Ngôn dẫn con trai ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Dương ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, anh dừng lại ở phòng khách.
Qua một đêm trời mưa to, trong không khí có một mùi trong lành của đất xông lên, còn có mùi thức ăn thoang thoảng bay đến.
Tô Cẩm Tinh đang đeo tạp dề, đặt hai bát cháo lên bàn ăn, vừa nhìn thấy anh thì hơi ngượng ngùng, gượng cười nói: “Rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn thôi…”
“Ừm, được.” Tiêu Cận Ngôn nhìn xung quanh: “Dì Lưu và Viên Nguyệt đâu?”
“Mẹ tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng, đưa Viên Nguyệt xuống tầng dưới rồi.”
“À…”
Tô Cẩm Tinh cởi tạp dề và đặt nó sang một bên, lúc này anh mới nhận ra hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng và chiếc áo vest nhỏ màu xám nhạt với phần eo được thắt lại. Chiếc váy chữ A ôm vừa vặn chiếc mông làm tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo, càng khiến cô trông thon thả với đôi chân dài miên man.
Cô vừa quay trở lại phòng ngủ lấy túi xách vừa nói: “… Tôi đến công ty trước. Mấy giờ anh đi làm?”
Mấy giờ đi làm?
Đến bây giờ anh đều không có khái niệm tan làm, nói gì đến chuyện đi làm.
“Chín giờ rưỡi.”
“À, vậy có lẽ vẫn còn kịp.” Tô Cẩm Tinh vội vàng đi tới hành lang cửa ra vào, thay một đôi giày cao gót màu đen rồi vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài: “Phiền anh trông Tiểu Dương một lát, mẹ tôi sẽ về nhanh thôi, không làm trễ giờ của anh đâu.”
Tiêu Cận Ngôn gọi cô lại: “Chờ một lát, để tôi đưa em đi nhé.”
“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi đi được rồi, cũng không xa lắm.”
Lúc họ đang nói chuyện thì Lưu Uyển Chân dắt tay Viên Nguyệt về.
“Mẹ, bế.”
Khi nhìn thấy cô con gái nhỏ nhắn đáng yêu, cho dù đang vội vàng đi ra ngoài, Tô Cẩm Tinh cũng không vội nữa, ngoan ngoãn cúi xuống bế con gái.
Nhưng Tiểu Viên Nguyệt có vẻ hơi mất hứng, bĩu môi nói: “Mẹ, mẹ lại ra ngoài à? Hôm nay mẹ lại về muộn nữa không? Kẻ xấu sẽ không tới bắt mẹ đi nữa chứ?”
“Sẽ không đâu.” Tô Cẩm Tinh biết rằng việc cô về muộn đêm qua đã khiến con gái sợ hãi nên ôn tồn nhận lỗi: “Hôm nay mẹ sẽ về sớm hơn.”
“Dạ.” Tiểu Viên Nguyệt gật đầu: ‘Mẹ, đừng sợ kẻ xấu, con sẽ phái bố đi bảo vệ mẹ! Bố rất giỏi, có thể đánh đuổi tất cả kẻ xấu!”
Tô Cẩm Tinh không nhịn được cười: “Vậy con với anh trai và bà ngoại ngoan ngoãn ở nhà, mẹ đi sớm về sớm nhé?”
Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trông cô bé vẫn không vui, Tô Cẩm Tinh cảm thấy áy náy mà thở dài thườn thượt.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ đón lấy cô con gái từ trong lòng cô.
Con gái đã ba tuổi nên hơi nặng, cô bế bằng hai tay được một lúc đã thấy hơi mệt nhưng Tiêu Cận Ngôn chỉ bế bằng một tay rất dễ dàng và thuần thục.
“Em cứ tập trung vào công việc của mình, hôm nay tôi sẽ trông con.” Tiêu Cận Ngôn nói.
Tô Cẩm Tinh trợn mắt: “Anh ư? Anh không đi làm à?”
“Tiểu Dương cũng đã lớn dần rồi, đã đến lúc phải tiếp xúc với môi trường của công ty. Tôi chỉ có một đứa con trai, trong tương lai sự nghiệp của tôi sẽ giao cho thằng bé, hôm nay coi như là bài học vỡ lòng.”
“Còn Viên Nguyệt thì sao?”
“Em yên tâm, tôi sẽ tự mình trông con, sẽ không rời mắt khỏi chúng một phút giây nào cả.”
Khi nghe nói hôm nay sẽ được đi chơi với bố, Viên Nguyệt mừng rỡ kêu lên, ngay cả Tiểu Dương đang ở trong nhà vệ sinh cũng vội vang chạy ra ngoài: “Bố, cuối cùng bố cũng dẫn chúng con đi cứu trái đất rồi phải không?”
Tiêu Cận Ngôn chỉ vào bát cháo còn đang bốc khói trên bàn ăn: “Đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn sáng đã.”
“Ăn sáng xong đi ngay ạ?”
“Ừ, ăn sáng xong sẽ đi ngay.”
Tiểu Dương vui sướng đến mức chạy văng cả dép ra ngoài, bay nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng.
Bị vỗ vỗ vai, Tô Cẩm Tinh mới sực tỉnh, hóa ra là mẹ cô.
Lưu Uyển Chân nói: “Con đi đi, dù sao Cận Ngôn cũng là bố của bọn trẻ chứ không phải người ngoài.”
“Nhưng con lo… anh ta sẽ không trông được bọn trẻ.”
“Tiểu Dương đã đủ lớn để có thể tự chăm sóc bản thân. Về phần Viên Nguyệt, mẹ sẽ dặn dò Cận Ngôn.”
Tô Cẩm Tinh vẫn hơi lo lắng, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói: “… Để con tự mình căn dặn vậy, ừm…”
Không đợi cô kịp lên tiếng, Tiêu Cận Ngôn đã bế con gái đến bàn ăn và ngồi xuống. Trước tiên anh để con gái ăn nửa bát cháo và một quả trứng, sau đó ăn nốt phần cháo còn lại của con gái.
Tiểu Dương cũng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ăn sáng, đi thay quần áo như một cơn gió, ánh mắt sáng ngời chuẩn bị xuất phát.
Một tay Tiêu Cận Ngôn bế con gái, tay kia ôm con trai và dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Tô Cẩm Tinh đành phải đi theo.
Xe ở vị trí rất dễ nhìn thấy ở bên ngoài khách sạn, chiếc Maybach màu đen, ánh mắt của Tiểu Dương rất sắc bén, nhanh chóng tìm thấy: “Bố, đây này!”
Tiêu Cận Ngôn hơi kinh ngạc: “Sao con biết chiếc xe này là của bố?”
“Bởi vì trước đây con đã từng thấy bố lái chiếc xe này rồi. Ôi, biển số xe sao lại khác thế…”
Trước đây Tiên sinh cũng lái chiếc xe này, biển số là 0826, là sinh nhật của cô.
Biển số xe hiện tại… Cô nhìn lướt qua, đó là dãy chữ số bất quy tắc, không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Tuy nhiên, Tiểu Dương cũng không vướng bận với biển số xe quá lâu, hành trình mới sắp bắt đầu cũng đủ khiến cậu bé phấn khích tột độ, suốt dọc đường đều nhìn ngắm xung quanh.
Trước tiên Tiêu Cận Ngôn đưa cô đến tầng dưới của tập đoàn Tô thị, đi xuống giúp cô mở cửa xe rồi dặn dò: “Đừng quá lo lắng chuyện của Lưu Phấn, có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi vẫn dùng số cũ, em biết mà.”
Tô Cẩm Tinh lo lắng nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ trong xe.
Tiêu Cận Ngôn hiểu ý bèn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không tự tiện mang chúng đi, buổi tối tôi sẽ đưa chúng trở về nguyên vẹn.”
Tô Cẩm Tinh liếc nhìn anh: “Nói phải giữ lời.”
“Tiêu Cận Ngôn tôi muốn làm gì cũng không đến mức dùng con cái để mặc cả đâu.”
Tô Cẩm Tinh cứ nhìn anh một lúc lâu bằng sự dò xét và nghi ngờ, Tiêu Cận Ngôn chỉ đứng đó, để mặc cho cô quan sát.
Sắp muộn giờ nên Tô Cẩm Tinh đành phải nhận lời, vội vàng nói: “… Buổi sáng Viên Nguyệt ăn rất ít nên khoảng mười giờ phải cho ăn thêm một bữa nữa, chỉ cần sữa nóng với mật ong là được. Đứa nhỏ này rất giống anh, rất kén ăn, không thêm mật ong vào sữa sẽ không chịu uống. Khoảng bốn giờ chiều phải cho ăn dặm thêm trái cây, con bé thích ăn nho và dưa hấu, nhưng không được ăn nhiều quá, lạnh bụng sẽ bị tiêu chảy…”
Cô nói liên miên một tràng, cuối cùng lo lắng hỏi: “Anh nhớ chưa? Hay là lát nữa tôi soạn tin nhắn rồi gửi cho anh sau.”
“Tôi đã nhớ kỹ rồi.” Tiêu Cận Ngôn nghiêm nghị nói: “Yên tâm.”
Tô Cẩm Tinh cứ bước một bước lại quay đầu lại, cứ rề rà mới vào công ty.
Cả Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều vẫy tay chào tạm biệt cô cho đến khi họ nhìn thấy bóng dáng của cô biến mất trong tòa nhà.
“Bố, có khi nào mẹ sẽ gặp người xấu không?” Tiểu Viên Nguyệt hơi lo lắng cho mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Tiêu Cận Ngôn mở cửa xe, đặt hai đứa trẻ ngồi lại vào ghế trẻ em, cẩn thận giúp chúng xác nhận xem đã thắt dây an toàn chưa.
“Có thể sẽ gặp.” Anh nói: “Nhưng không sao, bố sẽ dõi theo mẹ, sẽ không để cho người khác bắt mẹ đi đâu.”
Tập đoàn Tô thị và Tân Phong không gần nhau, phải mất nửa giờ nữa mới đến nơi.
Tiêu Cận Ngôn đỗ xe và rồi dẫn hai con đi vào cổng chính.
Lúc này đây vừa vặn là giờ đi làm, có rất nhiều nhân viên đứng trước công ty đang xếp hàng chờ đến lượt. Từ lâu họ đã quen với chế độ người máy làm việc cả đêm của ông chủ, anh có thể chà đạp lên thời gian để đi làm đã đủ kỳ lạ rồi, thế mà còn dẫn theo hai đứa trẻ?
“Chào chủ tịch Tiêu…”
Anh cười đáp lại: “Chào, đã ăn sáng chưa?”
Những nhân viên được ân cần chào đón thì ngạc nhiên, mọi người đều sửng sốt: “Dạ… vẫn chưa.”
“Bấm thẻ xong thì đi ăn sáng đi, công việc cũng không vội, lát nữa hãy làm.”
“Chủ tịch Tiêu, không phải anh nói không được ăn ở công ty sao? Nếu bị bắt một lần, sẽ lập tức bị đuổi việc…”
“Ồ, tôi đã nói như vậy sao?”
“…” Anh có nói hay không, chẳng lẽ trong lòng không rõ sao?
Tiêu Cận Ngôn cười nói: “Không sao, chỉ cần sau khi ăn xong nhớ mở cửa sổ cho thông gió là được.”
“Dạ…” Người nhân viên mạnh dạn hỏi: “Chủ tịch Tiêu, hai đứa trẻ này là… cháu của anh? Hay là cháu ngoại?”
“Đây là con trai của tôi.” Anh chỉ vào Tiểu Dương, lại bế Tiểu Viên Nguyệt nhẹ nhàng lắc lư, nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang lắc đầu thì khẽ nhoẻn miệng cười: “Đây là con gái của tôi.”