Tô Cẩm Tinh bừng tỉnh: “… Đoán bừa.”
“Cánh tay tiên sinh cũng bị thương sao?” Tiêu Cận Ngôn đã đoán ra: “Anh ta bị thương ở tay trái hay tay phải?”
“…Tay trái.”
"Thật khéo, tôi cũng vậy: "Tiêu Cận Ngôn hỏi lại: “Tại sao lại bị thương?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Anh ấy không chịu nói với tôi.”
“…Ừm.”
“Còn anh? Tay anh tại sao lại bị thương?”
"Tai nạn xe hơi: "Tiêu Cận Ngôn nói: “Sau khi em ra nước ngoài, tôi gặp tai nạn xe hơi, hơi nghiêm trọng nhưng hiện tại đã không có vấn đề gì.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu.
Có vẻ như bị thương nhẹ hơn tiên sinh.
Cô đã từng nhìn thấy vết thương ở cánh tay của tiên sinh.
Đáng tiếc là cô vẫn không biết tại sao cánh tay của tiên sinh lại bị thương.
Sau khi anh qua đời thì việc này đã trở thành bí mật vĩnh viễn.
Giọng của Tiêu Cận Ngôn hơi dịu dàng: “Theo miêu tả của em, tôi có thể đoán ra tiên sinh không nói cho em nguyên nhân anh ta bị thương là bởi vì anh ta sợ em sẽ lo lắng.”
Tô Cẩm Tinh nhếch môi nhẹ nhàng nói: “Không ngờ là anh còn có thể nói đỡ cho tiên sinh, tôi còn nghĩ anh sẽ…”
“Tôi sẽ làm sao?”
“…Không có gì.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Nghĩ rằng tôi sẽ hận anh ta à?”
“…”
“Tôi nói rồi, ghen tỵ thì có, nhưng tôi không hận anh ta. Khi em bất lực nhất, anh ta đã xuất hiện để cứu em, nếu không có anh ta, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội đứng đây nói chuyện, theo một cách nghĩ khác, bây giờ tôi nên cảm ơn anh ta.”
Tô Cẩm Tinh liếm môi khẽ nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, là chuyện của tôi và anh ấy, tôi với anh đã không còn liên quan gì đến nhau, anh không cần vì tôi mà cảm ơn ai cả.”
Phân rõ giới hạn, đây là mấu chốt của cô.
Dù là Lục Đình hay Tiêu Cận Ngôn, cô đều đối xử bình đẳng với họ.
Cô là người đã có chồng, chồng cô là Tiêu Vân Hồi, cái tên này là do cô đặt.
Tiêu Cận Ngôn nghe ra sự xa lạ trong lời nói của cô, rất hợp tác nói: “Em tắm trước đi, tôi đi ra ngoài.”
Khi Tô Cẩm Tinh ngước nhìn anh, Tiêu Cận Ngôn đã đẩy cửa phòng tắm và bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại để thể hiện sự tôn trọng với cô.
“… Tôi sẽ xong nhanh thôi.”
“Ừm.” Giọng anh từ bên ngoài vọng vào, có chút buồn bã và mơ hồ: “Đừng vội.”
Trong phòng tắm lúc này hơi nước tỏa ra bốn phía, cô đưa tay chạm vào nước trong bồn tắm, nhiệt độ vừa phải.
Nhiệt độ cơ thể cô hơi thấp, nhiệt độ nước tắm cũng lạnh hơn so với người thường một chút, đây là thói quen từ nhỏ của cô, anh vẫn còn nhớ như in.
Nhanh chóng tắm rửa, cô quấn khăn tắm, đẩy cửa cẩn thận bước ra ngoài.
Phòng khách yên lặng, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở từ ghế sô pha.
Tiêu Cận Ngôn nằm nghiêng trên ghế sô pha, anh cao và có đôi chân dài, ghế sô pha quá hẹp đối với anh, anh chỉ có thể nửa ngồi nửa nằm trên đó, đôi chân dài không có chỗ để đặt, vì vậy anh chỉ có thể cúi đầu xuống một bên, tư thế trông có vẻ gượng gạo và không thoải mái.
Nhưng dù vậy, anh vẫn ngủ rất ngon, khi anh ngủ say, lông mày hơi cau lại, khoanh tay ôm ngực, cô đã từng thấy qua tư thế ngủ này, điều này cho thấy người đó đang không có cảm giác an toàn.
Không biết có phải là do cảm nhận được sự tồn tại của cô không mà Tiêu Cận Ngôn từ từ tỉnh lại.
Sau khi sững sờ vài giây, anh nhìn cô chăm chú, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Tiểu Tinh Tinh?”
“Ừm, tôi tắm rửa xong, anh mau đi đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“A …” Tiêu Cận Ngôn dùng sức xoa xoa cái trán, đau đầu như muốn nứt ra, cuối cùng cũng định thần lại: “Được.”
“… Vậy tôi trở lại phòng ngủ trước.”
"Ừm.” Tiêu Cận Ngôn đột nhiên hỏi: “Trong nhà em dùng loại hương gì thế?”
Hương?
Trong nhà có trẻ nhỏ, cô không bao giờ dùng hương.
“Nhà tôi không dùng hương.”
“Chỉ là trong nhà em có một hương rất dễ chịu, khiến cho người ta buồn ngủ.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh làm việc lâu như vậy chắc đã mệt rồi, tắm xong thì về nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm.”
Tiêu Cận Ngôn do dự một hồi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống, ngoan ngoãn gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ xong nhanh thôi, em đi trước đi.”
Tô Cẩm Tinh nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Ban ngày thì không sao, cô có thể phân biệt rõ ràng đâu là chồng mình đâu là Tiêu Cận Ngôn, nhưng ban đêm cô có chút bối rối.
… Quá giống.
Nếu không phải vì giọng nói khác nhau, có lẽ cô đã nhận sai người.
Nghĩ đến đây, cô nhớ lại giọng nói của tiên sinh một lượt, quãng đời sau này còn dài như vậy, cô sợ trí nhớ của mình sẽ bị thời gian bào mòn, thậm chí không thể nhớ ra được giọng nói của chồng mình.
“Mẹ?” Tiểu Dương mặc bộ đồ ngủ con bò nhỏ dụi mắt, ló đầu ra khỏi phòng ngủ: “Bố lại đi rồi ạ?"
“Không, bố đang tắm.”
Tiểu Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Con tưởng bố lại đi đánh kẻ xấu, trước đây bố vẫn luôn như vậy, luôn chờ trời tối thì đi, mẹ, đêm nay con muốn ngủ với bố có được không?”
Tô Cẩm Tinh có chút bất đắc dĩ: “Ngày mai bố phải làm việc, buổi tối cần nghỉ ngơi, để lần sau bố kể chuyện cho con nghe có được không?”
“Được ạ.” Tiểu Dương rất nghe lời: “Nhưng mà mẹ ơi, con chỉ muốn ngủ với bố một tối thôi a, chỉ một tối thôi, từ nay về sau con sẽ ngoan ngoãn có được không ạ?”
Tiểu Dương ngoan ngoãn đến mức khiến cô cảm thấy rất áy náy.
Cô nợ Tiểu Dương một tuổi thơ trọn vẹn, thậm chí nợ thằng bé cả một gia đình trọn vẹn.
Ngoại trừ mấy tháng có tiên sinh, hầu như chưa lần nào thằng bé được hưởng thụ tình yêu của bố, cũng khó trách đứa trẻ cứ bám riết sau khi nhìn thấy bố.
Tô Cẩm Tinh mở rộng vòng tay và ôm lấy con trai: “Tiểu Dương, con còn nhớ bố không? Là người đã mua cặp sách cho con, mua iron man cho con.”
“Nhớ ạ.” Tiểu Dương gật đầu, có chút khó hiểu chỉ vào cửa phòng vệ sinh: “Không phải bố đang tắm sao?”
“Không phải, đó là bố cũ của con, không phải là bố con.”
Tiểu Dương nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Mẹ, con không hiểu.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh hơi buồn.
Khi ra nước ngoài, Tiểu Dương chỉ mới năm tuổi, thời gian ở bên tiên sinh quá ít nên đứa trẻ không có ấn tượng sâu sắc với anh, Tiêu Cận Ngôn giống hệt tiên sinh nên Tiểu Dương không phân biệt được cũng là điều dễ hiểu.
Cô chỉ thấy hơi buồn cho tiên sinh, như thể dấu ấn về sự tồn tại của anh ngày càng yếu dần theo thời gian.
Cuối cùng có phải sẽ chỉ còn cô nhớ tiên sinh không?
Đã từng có một người bước ngang qua cuộc đời cô, dành hết tình cảm và sự quan tâm chăm sóc cho cô để rồi đi đến một hành tinh xa xôi không bao giờ trở lại.
Người biết tiên sinh đâu còn có ai.
Có cô, có chú Hình và tiểu Chu.
Nhưng bây giờ Tiểu Chu không thấy đâu, chú Hình cũng biến mất, không có ai để chứng thực cho cô những ký ức đó.
“Mẹ, tại sao mẹ lại khóc?”
“Không, mẹ không khóc, con nhìn lầm rồi.”
Tiểu Dương muốn đưa tay chạm vào giọt nước mắt trên mặt cô, nhưng vừa duỗi tay ra đã bị một lực cực lớn cầm lên, cậu nhóc giật mình, nhưng khi nhìn thấy người đang cầm tay mình thì cậu bé ngạc nhiên la lên: “Bố!”
“Suỵt.”
Tiểu Dương nhanh chóng che miệng lại, nhỏ giọng hỏi: “Bố, hình như mẹ đang khóc …”
“Không, mẹ con rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng.”
Tiểu Dương nhếch miệng: “Bố, đêm nay bố ngủ với con có được không?”
“Sao vậy, con sợ sao?”
“Không phải, con là con trai nên không sợ!” Tiểu Dương cãi lại, đột nhiên nhận thấy vì hưng phấn nên giọng nói của mình hơi lớn, cậu bé vội vàng rụt cổ lại thì thào nói: “Con chỉ muốn trải nghiệm cảm giác sau khi tỉnh dậy có bố bên cạnh là như thế nào thôi ạ…"