Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 243: Trái tim của cô chứa một người đàn ông khác



Tiêu Cận Ngôn cầm điện thoại trên tay vừa xem các báo cáo khác nhau mà Trần Phán đã gửi vào hôm nay.

Múc tăng trưởng lợi nhuận của công ty không tồi, các dữ liệu đều khá tốt.

Hôm nay anh không ở công ty, công việc cơ bản đã được sắp xếp, không có sai sót gì, mọi việc đều theo thứ tự.

“Chú Hình…”

“Cô Ngô kia, cháu có nghiêm túc với cô ấy không?”

Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng trả lời: “Không.”

“Vậy thì tại sao cháu lại đi cùng cô ta đến buổi hòa nhạc rồi bị chụp lại?” Chú Hình hỏi: “Cận Ngôn, chú đã nói với cháu bao nhiều lần rồi rằng phụ nữ sẽ chỉ cản trở sự nghiệp của cháu, là chướng ngại vật của cuộc đời cháu! Trước kia cháu nói cưới cô ta chỉ là để hợp tác, cháu sẽ không từ bỏ lý trí và nguyên tắc vì một người phụ nữ!"

Tiêu Cận Ngôn có chút cáu kỉnh, may mà qua đường dây điện thoại nên chú Hình không nhìn thấy biểu hiện của anh, điều này cũng cho phép anh thở phào trong chốc lát.
“Chú Hình, cháu đã chia tay với cô Ngô rồi, đám cưới vốn định tổ chức vào ngày hôm nay nhưng đã bị hủy bỏ, cháu không vì cô ta mà từ bỏ nguyên tắc của mình.”

Sau khi nghe điều này, giọng điệu của chú Hình rõ ràng là tốt hơn: “Chia tay? Đi xem buổi hòa nhạc sau khi chia tay?”

“Đây là điều kiện để cô ta chia tay với cháu.”

“Hóa ra là vậy.” Chú Hình nói rõ ràng: “Chia tay cũng được, Cận Ngôn, thật ra cháu đã có hai đứa con rồi, cháu không nhất định phải tìm bạn gái, đối với nhà cung cấp đá quý… cháu ứng phó qua loa là được rồi, không phải gần đây cháu thuê một trợ lý mới sao, chọn cô ta đi, trông cũng không có gì nổi bật, rất bình thường, đợi làm ăn xong thì sa thải, sau đó tìm một trợ lý nam."

Tiêu Cận Ngôn cảm thấy không ổn: “Trợ lý của cháu có vẻ cần tiền, nếu cháu sa thải cô ta, cháu sợ cô ta sẽ gặp phiền phức.”
“Đó là chuyện của cô ta, liên quan gì đến cháu? Cận Ngôn, cháu không thể lo nhiều chuyện như vậy.”

“Đây không phải là lo nhiều chuyện, chú Hình, sự nghiệp là sự nghiệp, không thể đánh mất lương tâm.”

“Có lương tâm thì có ích gì?” Chú Hình chế nhạo: “Cận Ngôn, cháu còn ảo tưởng về phụ nữ sao? Tô Cẩm Tinh, người cháu yêu đến chết đi sống lại, ngay sau khi rời xa cháu đã tìm được người đàn ông mới, lúc đó mới chia tay bao lâu? Chỉ có cháu nhớ đến mười năm tình cảm mà thôi, nhớ kỹ những thứ tốt của cô ta, muốn bù đắp cho cô ta, nhưng cô ta không cần điều đó!"

“Chú Hình!” Khi Tiêu Cận Ngôn nghe đến đây rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh miệng ngắt lời ông ta: “Nói về công việc thì chúng ta nói về công việc, đừng liên quan đến người khác.”

Chú Hình nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Cận Ngôn, cháu… đã gặp Tô Cẩm Tinh chưa?”
“Cô ấy là mẹ của bọn trẻ, cháu muốn nhìn thấy đứa trẻ đương nhiên phải gặp cô ấy.”

“Cháu mềm lòng à?”

"Đó không phải là mềm lòng, dù sao trước kia cháu cũng đã từng làm tổn thương đến cô ấy và bỏ qua quá trình trưởng thành của bọn trẻ, cháu là bố đương nhiên phải chăm lo cho hai đứa nhỏ. Chú Hình, chú đã cứu cháu hai lần, cháu sẽ không quên ân tình của chú đối với cháu, cháu sẽ cố gắng giúp chú làm ăn thật tốt, để chú yên tâm dưỡng lão, còn những việc khác… chú đừng quan tâm nữa có được không?”

Chú Hình thở dồn dập: “Cận Ngôn, cháu nên biết rằng cô ta không còn yêu cháu nữa.”

“…Cháu biết.”

“Trong lòng cô ta đã chứa người đàn ông khác.”

“… Chú Hình, cháu biết hết.”

“Nếu cháu đều biết tại sao còn hồ đồ như vậy?”

“Cháu …” Tiêu Cận Ngôn dừng lại, cười khổ: “Chú Hình, thật ra chú cứ yên tâm, trong lòng cô ấy đã có người khác rồi, cô ấy cũng không thèm nhìn tới cháu nữa.”


Khi Trần Phán đem cà phê vào, đã hơn chín giờ tối.

Với mức lương cao hơn nhiều so với những người cùng chức vụ, đương nhiên cô ta sẽ làm nhiều việc hơn, chẳng hạn như bây giờ sếp vẫn chưa cho nghỉ làm, cô ta cũng không dám nghỉ làm.

Đặt ly cà phê lên bàn làm việc, cô ta nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Tiêu, có cần tôi gọi bữa tối cho anh không?”

Tiêu Cận Ngôn đứng trước cửa sổ kính trong suốt, điếu thuốc trong tay đã bị đốt cháy, mặt đất vương đầy tàn thuốc.

“Không, tôi không đói.”

“Vậy anh có uống cà phê không?”

“Không uống.”

“Ừm.” Trần Phán có chút bực bội: “Vậy tôi còn cần làm gì nữa không?

Tiêu Cận Ngôn vẩy vẩy điếu thuốc rồi quay đầu lại, Trần Phàm hoảng hốt: “Chủ tịch Tiêu, anh hút bao nhiêu điếu rồi?”

Tiêu Cận Ngôn nhìn vào chân mình, tàn thuốc trong gạt tàn, anh đếm một cách đại khái, ước tính có hai ba gói.
“Cô vẫn chưa tan làm à?” Anh hỏi, xoa xoa thái dương đang đau nhức.

Trần Phán than thở trong lòng, cô ta vẫn đang trong thời gian thử việc, sao dám nghỉ làm đúng giờ chứ? Đúng là làm công quá khó khăn!

“Không phải tôi sợ anh có việc gì muốn giao cho tôi sao.”

Tiêu Cận Ngôn tắt máy tính, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài: “Đi thôi, tan làm đi.”

Trần Phán vui mừng khôn xiết: “Chủ tịch Tiêu, bây giờ tôi có thể đi rồi đúng không?”

“Đưa tôi về nhà.”

“…Vâng.”

Đây là lần thứ hai Trần Phán lái một chiếc Maybach.

Vừa rồi trong phòng làm việc chỉ cảm thấy hơi bí, cũng không cảm thấy có gì lắm, lúc này vừa lên xe cô ta phải hạ hết cửa kính trong xe xuống.

Tiêu Cận Ngôn đang ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác được gió mát thổi tới, hơi bất mãn nói: “Cô làm gì vậy?”
“… Mùi thuốc quá nhiều.” Trần Phán nói: “Chủ tịch Tiêu, mùi thuốc trên người anh nhiều quá, anh định tự hun chết mình sao.”

Tiêu Cận Ngôn tiếp tục nhắm mắt lại, nghiêng đầu nghỉ ngơi: “Đóng lại.”

“…Vâng.”

Trần Phán uất ức, không những tăng ca muộn như vậy vẫn phải làm tài xế cho sếp, mà còn phải bị hít khói thuốc!

Cô ta thở dài, bỏ đi, vì lương cao mà chịu!

Khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu xe.

“Chủ tịch Tiêu, địa chỉ nhà …?”

“Đến số 369 đường Đào Viên.”

“… Xa như vậy sao?”

“Ừm.”

Trần Phán thì thầm điều gì đó, nhưng Tiêu Cận Ngôn không nghe rõ.

Anh cau mày: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, những kẻ có tiền như các anh thật tùy hứng, ở xa như vậy, trên đường phải lái xe đến một tiếng, thời gian đó thà tôi ở gần hơn, được ngủ nhiều hơn.”
Anh cũng muốn ngủ thêm nhiều chút.

Nhưng không ngủ được.

“Tên cô là gì?”

“… Trần Phán.”

“Trợ lý Trần.” Tiêu Cận Ngôn thích nghi với cái tên này và hỏi: “Tôi có khó phục vụ không?”

Trần Phán sờ mũi, liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu với lương tâm cắn rứt: “Không không, tuyệt đối không, anh là người thuộc tầng lớp ưu tú ở thành phố H, làm trợ lý cho anh là đủ để tôi tự hào trong năm năm rồi!”

“Nói tiếng người.”

“Đang ạ.”

Tiêu Cận Ngôn bất lực và buồn cười: “Nếu tôi rất khó hầu hạ như vậy sao cô còn ở lại?”

“Vì lương cao!” Trần Phán cũng rất thẳng thắn: “Tôi đang thiếu tiền.”

“Cô muốn mua nhà?”

“Không, tôi đang tìm người.”

“Ai?”

“Bạn trai của tôi.”

“Mất tích?”

“…Ừm.” Giọng điệu của Trần Phán dần yếu đi: “Anh ấy gửi tin nhắn cho tôi nói rằng anh ấy không còn yêu tôi nữa, anh ấy đã yêu người khác, bảo tôi tìm một người tốt rồi kết hôn, không cần đi tìm anh ấy nữa.”
Nghe những lời này, Tiêu Cận Ngôn cảm thấy có chút quen thuộc không thể giải thích được.

Hôm nay không phải Tô Cẩm Tinh cũng nói như vậy sao?

Không còn yêu anh, lại đã yêu Tiên Sinh, bảo anh với cô Ngô hãy sống vui vẻ với nhau.

Tiêu Cận Ngôn cười ngây ngô.

“Nhưng tôi không tin, tôi đã biết anh ấy hơn mười năm, mối quan hệ của chúng tôi rất sâu sắc. Những gì anh ấy nói là nhảm nhí, ai thèm tin.”

Không biết tại sao, trong lòng anh có một ngọn lửa nổi lên:“Cô cảm thấy anh ta còn yêu cô sao?”

Trần Phán ngập ngừng: “Tôi cảm thấy ít nhất không ai có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy có đúng không? Vì vậy, tôi nhất định phải tìm được anh ấy, hỏi trực tiếp anh ấy tại sao gửi tin nhắn cho tôi xong liền biến mất, chuyện gì đã xảy ra với anh ấy?”

“Nế …” Tiêu Cận Ngôn dừng lại: “Nếu cô tìm thấy anh ta, câu trả lời anh ta đưa ra vẫn làanh ta đã yêu người khác, vậy thì cô sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ xem người phụ nữ đó tốt hơn tôi chỗ nào, tôi sẽ làm tốt hơn cô ấy, để anh ấy yêu tôi một lần nữa.”

“… Tốt hơn anh ta.” Tiêu Cận Ngôn lẩm bẩm những lời này trong miệng, trầm ngâm.

Nhưng đột nhiên lại nghe thấy lời nói ngược cực độ của Trần Phán: “Sau khi anh ấy quay đầu lại, tôi lại vứt bỏ anh ấy và gửi cho anh ấy một tin nhắn nói với anh ấy rằng tôi đã yêu một người đàn ông khác và để anh ấy tìm một cô gái tốt để cưới, cái này gọi là anh hùng trả thù mười năm chưa muộn, giống như Mộ Dung Phục vậy.”

“Cô bỏ được à?”

“… Bỏ được!” Trần Phán kiên quyết nói: “Không phải chỉ là quan hệ hơn mười năm thôi sao? Có chuyện gì lớn đâu.”

Càng về phía sau, giọng nói của cô ta càng mơ hồ và vô căn cứ.

“Sẽ không hối hận chứ?”
“…Tôi không biết.”

“Cô biết Mộ Dung Phục thì chắc chắn thích xem tiểu thuyết Kim Dung đúng không?” Tiêu Cận Ngôn nói: "Vậy thì cô nên biết rằng chiêu cuối cùng của Hàng Long Thập Bát Chưởng tên là “Kháng Long hữu hối.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv