Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 234: Đi chệch hướng



Lục Đình vẫn còn biết giữ chừng mực một chút.

Có hai đứa trẻ đi cùng nên anh ta lái xe rất chậm, cũng rất vững vàng.

Đến lối vào khách sạn Dung Thành, chiếc mô tô từ từ dừng lại.

Tiểu Dương ngồi ở phía trước, vô cùng phấn khích mà nói: “Chiếc xe này thật tuyệt ạ!”

Tiểu Viên Nguyệt vỗ tay tán thưởng: “Tuyệt quá, tuyệt quá.”

Thấy hai đứa trẻ đều thích chiếc xe, trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng rất vui.

Trước đây tiên sinh cũng lái chiếc mô tô giống của Lục Đình.

Hai đứa con mà anh yêu thương cũng thích chiếc xe mà anh thích.

Có lẽ lòng người rất dễ hài lòng và thỏa mãn, chỉ nghĩ đến điều này thôi là cô đã cảm thấy tâm trạng hỗn loạn do Tiêu Cận Ngôn gây nên như được chìm trong bồn nước nóng, vừa ấm áp và dễ chịu.

Lục Đình cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi lái xe chậm như vậy đấy, chậm như ốc sên bò vậy, tôi sốt ruột chết đi được.”
“Giám đốc Lục, cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về.”

“Không cần cảm ơn đâu, thực ra tôi chỉ muốn chọc tức Tiêu Cận Ngôn, tiện đường thì đưa cô về nhà.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Ồ, là vậy à.”

“Haizzz, nói thế mà cô cũng tin ư.” Lục Đình dở khóc dở cười: “Sao tôi phải chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy để chọc tức anh ta chứ.”

Tô Cẩm Tinh cười khổ.

Căn biệt thự này đúng là nằm ở một nơi có hơi xa xôi, hẻo lánh.

Hẻo lánh đến mức xung quanh không hề có camera giám sát, việc kết án Dương Tuyết Duyệt đã khiến tiên sinh gặp nhiều khó khăn.

Giọng điệu của Lục Định dịu lại một chút: “Hôm nay đến rồi tôi mới biết, hóa ra nơi cô đã ở một mình trong bốn năm lại hoang vu, hẻo lánh đến vậy. Mà cô còn ở đây bốn năm liền… Tôi thật sự không biết nên bội phục cô hay cười nhạo cô vì cô quá ngốc nữa.”
Tô Cẩm Tinh ngập ngừng, khựng lại một lúc, sau đó cô mới nói: “Giám đốc lục, bây giờ anh có rảnh không?”

“Sao thế? Cô muốn nói gì à?”

“…Ừm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi đưa bọn trẻ vào trước, anh có thể đợi tôi một lát không?”

Lục Đình nhướng mày, hơi có chút “được sủng ái mà lo sợ”: “Nói chuyện riêng chỉ hai người với nhau thôi ư?”

“… Tôi không có ý đó, ý của tôi là…” Ánh mắt cô đặt lên chiếc motor đen Agusta màu đen, nói: “Tôi muốn tìm hiểu thêm về chiếc xe này.”

Lục Đình gật đầu, hiểu mà như không hiểu: “Được, tôi cũng có nghiên cứu một chút về motor, chiều hôm nay tôi cũng không có việc bận gì.”

“Cảm ơn anh.”

Cô đưa hai đứa nhóc về phòng khách sạn, giao lại cho Lưu Uyển Chân chăm sóc, sau đó vội vàng lao vào thang máy.

Nhưng hôm nay việc kinh doanh của khách sạn thực sự quá tốt, thang máy đi đến từng tầng đều phải dừng lại một lúc, cô thật sự không đợi được nữa nên đành phải trực tiếp chạy xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Lúc đến cửa khách sạn, Tô Cẩm Tinh đã đổ mồ hôi, còn hơi thở hổn hển.

Lục Đình khẽ nói: “Cô không cần chạy vội như vậy, tôi đã nói đợi là sẽ đợi cô mà.”

Anh ta không ngồi trên xe mà đứng bên cạnh, dựa vào đầu xe.

Tô Cẩm Tinh vươn tay chạm vào chiếc motor.

“Thế mà tôi lại không phát hiện ra “khẩu vị” của cô lại nặng như vậy, phụ nữ cũng có người thích xe motor, nhưng đa phần họ chỉ thích chơi những loại motor gọn nhẹ, cô thì đặc biệt hơn, thích hẳn lại motor cỡ lớn. Mà không phải cô muốn hiểu về nó sao, tôi có thể giới thiệu cho cô nghe.”

Anh ta mở điện thoại lên, đọc những thông tin vừa tra được: “Đây là mẫu xe mới nhất của Augusta, chiếc motor thể thao đường phố phiên phiên bản giới hạn MV Agusta Brutale 1000RR. Cùng chất liệu sợi carbon, nhưng ốc vít bằng hợp kim titan ban đầu được sử dụng trên mẫu Serie Oro … “
“… Màn hình TFT LCD 5 inch với độ phân giải 800x480 cho phép người lái thiết lập sở thích của riêng mình thông qua màn hình hiển thị …"

“…Phần mềm và phần cứng của hệ thống quản lý động cơ sử dụng phiên bản mới nhất, vì vậy công suất tối đa của mô hình 1000RR cao tới 208 mã lực…”

“… Một bộ hệ thống bôi trơn với thiết kế hoàn toàn mới có bể chứa dầu nửa khô để đảm bảo rằng tất cả các bộ phận chuyển động cần bôi trơn đều được cung cấp khả năng bôi trơn tốt nhất ở bất kỳ tốc độ động cơ và điều kiện lái xe…”

Lục Đình nói một tràng tiếng Anh, còn có rất nhiều thông số, vô cùng “chuyên nghiệp và tỉ mỉ”, nói xong anh ta mệt đến mức khô cả cổ họng.

Anh ta hỏi: “Cô đã hiểu chưa?”

“Hả?” Tô Cẩm Tinh đột nhiên như bừng tỉnh, hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Lục Đình tức đến nỗi chống nạnh: “Tôi vừa nói một tràng mà cô không nghe vào tai một chút nào ư?”

“Tôi không am hiểu lắm về những thông số này.”

“Cũng đúng, phụ nữ mà, đều thích những thứ đẹp đẽ, hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ như thông số gì gì đó… Nhưng cô thật sự cảm thấy chiếc xe này đẹp ư?” Lục Đình nhướng mày: “Tôi thật sự không hiểu nổi, một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ mềm yếu lại thích đống sắt thép mà chỉ có đàn ông mới thích.”

Bàn tay của Tô Cẩm Tinh chầm chậm di chuyển từ thân xe đến bảng điều khiển, rồi đến tay lái: “Giám đốc Lục, tôi có một vấn đề mong anh chỉ giáo, anh có thể lái vững được chiếc xe này chỉ bằng một tay không?”

“Điều đó còn phụ thuộc vào tốc độ nhanh đến mức nào.”

“Ở tốc độ cực kỳ nhanh ấy, giống như mũi tên đã ra khỏi cung, nhanh đến nỗi gió thổi làm mình không mở nổi mắt.”
“Vậy chắc chắn là tôi không thể. Cô biết lái chiếc xe này khó đến mức nào không? Chỉ riêng việc sang số thôi đã phải luyện tập rất lâu, chỉ không cẩn thận một chút thôi đã xảy ra tai nạn rồi. Tôi vẫn trân trọng mạng sống của mình lắm, những chuyện ấu trĩ như lái xe bằng một tay để tỏ ra ngầu lòi chỉ có đám trẻ ranh cấp ba mới làm thôi. Tôi không làm được đâu.”

Tô Cẩm Tinh ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, hỏi: “Anh không thể ư?”

“Cô đừng nhìn tôi như vậy, hơn nữa trong lời cô nói cũng có nghĩa khác!” Lục Đình đỏ mặt, vội vàng gào lên: “Ý tôi là tôi không lái xe bằng một tay được, điều đó cần lực cánh tay cực kỳ mạnh, và còn cần phải biết giữ thăng bằng nữa.”

“Vậy à.”

“Nhưng kỹ thuật lái xe của tôi vẫn rất tốt nhé, tôi đưa cô đi thử tốc độ nhanh nhất và cảm nhận cảm giác nhanh như chớp là như thế nào nhé.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên trở nên sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, tôi thật sự không muốn, giám đốc Lục, không cần đâu…”

“Tô Cẩm Tinh, hôm nay cô rất lạ.” Lục Đình khoanh tay, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: “Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?”

“Giám đốc Lục, Anh Lục, anh có thể dạy tôi lái xe được không?”

Lục Đình kiên trì: “Dạy cô thì có thể, nhưng cô phải nói cho tôi biết tại sao vừa nhìn thấy chiếc xe này là vẻ mặt cô đã thay đổi, rốt cuộc cô đã từng trải qua chuyện gì?”



Trong căn biệt thự hiu quạnh, trái tim cũng trống trải.

Ngoài cái đêm anh và Tô Cẩm Tinh có Tiểu Viên Nguyệt ra, và cả đêm má Phúc qua đời thì Tiêu Cận Ngôn hầu như không bao giờ đến căn biệt thự này,

Sau đó, Tô Cẩm Tinh rời đi, anh cũng không quay lại đây nữa.

Không phải là không muốn quay lại, mà là anh sợ.
Sợ sau khi quay về sẽ phải đối mặt với sự trống trải, quạnh quẽ này, nhưng dường như mỗi một ngóc ngách trong căn biệt thự đều có hình bóng của cô.

“Quay về rồi à?”

Trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc vang lên kéo anh trở về thực tại.

Ông cụ Hình đẩy xe lăn dừng trước chiếc cửa sổ kiểu Pháp ở khúc ngoặt, bên ngoài rõ ràng vẫn là ban ngày sáng trưng, nhưng rèm trong phòng được kéo chặt lại, không cho một chút ánh sáng mặt trời có thể lọt vào.

Tiêu Cận Ngôn nhận ra giọng ông ta, gọi: “Chú Hình, sao chú lại ở đây?”

“Câu này chú nên hỏi cháu mới đúng. Ở công ty vẫn còn rất nhiều việc đang chờ cháu giải quyết, không phải cháu nói đến nghĩa trang viếng mộ bố mẹ sao? Sao cháu lại ở đây?”

“Cháu…” Tiêu Cận Ngôn ngập ngừng, sau đó đáp: “Cháu chỉ ghé qua đây xem một chút.”
“Cận Ngôn, khi nãy những gì bọn cháu nói ở cửa, chú đều nghe thấy hết rồi.”

“…”

“Cháu đã quên những lời chú Hình đã nói với cháu sao?” Ông cụ Hình chống gậy, gõ mạnh hai lần xuống đất, phát ra những tiếng cộp cộp nặng nề: “Trên đời này phụ nữ là thứ không đáng tin cậy nhất. Ngoài miệng Tô Cẩm Tinh luôn nói yêu cháu, nhưng không phải vừa quay đầu một cái cô ta đã ngã vào vòng tay của người đàn ông khác rồi sao? Cô ta ở bên người đàn ông đó mới có mấy tháng đã quên sạch sẽ tình cảm giữa cháu với cô ta trong hơn mười năm. Ba năm trôi qua, trong lòng cô ta vẫn có người đàn ông đó, cháu hoàn toàn chẳng là cái thá gì trong lòng cô ta hết.”

“Chú Hình.” Tiêu Cận Ngôn khẽ gầm lên: “Cháu biết hết! Chú không cần ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại với cháu đâu.”
“Chú chỉ sợ cháu lại rơi xuống hố bẫy thôi Cận Ngôn à.” Ông cụ Hình lắc đầu thở dài: “Rốt cuộc con bé Tô Cẩm Tinh kia có gì tốt cơ chứ? Lúc nó chưa xuất hiện, cháu là một người ưu tú và xuất sắc biết bao, tại sao nó vừa xuất hiện một cái là cháu liền bắt đầu đi chệch hướng như vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv